Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 514: Bảo hắn tự mình đến đây

Chương 514: Bảo hắn tự mình đến đây

Ở một nơi khác nằm sâu trong Tiên Luân Thánh địa, trong một động phủ, thần huy lấp lóe, tinh khí như nước thủy triều, mịt mờ quang hoa như nước chập trùng.

Chính giữa, một thanh niên thanh tú ngồi xếp bằng, sắc mặt rất bình tĩnh, có vẻ rất lạnh nhạt, đang ngồi tu luyện.

Rất nhiều dị tượng hiện lên, đan điển hiển hóa với hắn

Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, Chân Hoàng.... những hung thú kinh khủng như vậy, giống như là thị vệ, chìm nổi bên cạnh hắn, phát ra tiếng gào thét điếc tai, đáng sợ kinh người.

Hô hô hô!

Theo hô hấp của hắn, đỉnh đầu xuất hiện một mảnh dị tượng dọa người.

Các tầng trời, các chòm sao, vạn vật trong vũ trụ dường như đang hướng về một hình hài sừng sững ở giữa như đang tôn thờ và phát ra âm thanh cúng tế.

Thế giới hùng vĩ mà cổ lão, vang vọng trong động phủ!

Nếu có ai đó ở đây hẳn là sẽ sợ hãi trước cảnh tượng này.

Nhưng bản thân thanh niên lại tỏ ra rất thờ ơ.

Tại cửa động, một nữ tử cung trang mỹ lệ, đang nhìn chằm chằm vào hắn, phát ra tiếng trầm trồ.

“ Không hổ là người phá bỏ nguyền rủa của hoang vu thánh thế, xuất ra dị tượng thật sự là kinh người.”

Nữ tử cung trang mỹ lệ, chính là Thái Thượng trưởng lão Triệu di của Tiên Luân thánh địa, tu vi Chí Thánh Cảnh.

Mặc nhìn rất trẻ trung, nhưng nàng ta đã là một vị trưởng bối thâm niên lâu đời.

Có thể tính là người hộ đạo của Khương Dương.

Rốt cuộc, tài năng của hắn đã làm kinh động đến hư ảnh của tổ sư, đáng giá cho đám lão già bọn họ đối đãi như vậy.

Tương lai của Tiên Luân Thánh địa sau này trước mắt phải phụ thuộc vào Khương Dương.

Nhưng khi nghe Triệu Di nói bản thân Khương Dương vẫn bình thản như cũ, không nghĩ ngợi gì.

Ngược lại hơi thở dài nói: “ Trọn vẹn một tháng, tu vi mới đến Thần Thông cảnh, tốc độ này vẫn là quá chậm.”

Khóe miệng Triệu di không khỏi giật giật một cái.

Trong một tháng đã đột phá nhiều cấp bậc tu luyện, loại kỉ lục này ngoài trừ Khương Dương ra, người khác cũng chưa từng nghe qua.

Đây có lẽ là một con quái vật, không giống người bình thường.

Khương Dương liếc mắt nhìn Triệu di trước mặt nói: “những tài lực này không đủ, ta muốn trong nửa năm nữa mình sẽ đột phá đến Phong Hầu cảnh, bây giờ còn cách rất xa.”

Nửa năm đột phá Phong Hầu cảnh?

Vẻ mặt Triệu di hơi sững sờ, loại lời này hắn thật đúng nói là được, còn tự nhiên như thế.

Thần Thông, Đại Năng, Thánh Chủ, Phong Hầu.

Những cảnh giới này càng về sau càng khó.

Đừng nói nửa năm, cho thêm ba năm nữa cũng không được.

Bất quá cân nhắc Khương Dương trước mắt thiên phú quả thật là kinh khủng, nàng cũng là nửa tin nửa ngờ gật đầu.

Nghĩ đến nàng đường đường là Thái Thượng trưởng lão, ở trước mặt đệ tử trẻ tuổi như Khương Dương, lại có cảm giác không ngẩng đầu lên được, không tự kìm hãm được bị hắn áp chế.

Rốt cuộc ai mới là tiểu bối?

Nàng cũng không thể hiểu nổi và rất khó giải thích.

Có một luồng khí tức dâng trào trong cơ thể Khương Dương khiến người ta không tự kìm hãm được mà thần phục.

“ Thực sự là không thể nhìn rõ, ngươi quả là một con người bí ẩn” Triệu di lắc lắc đầu.

Khương Dương hoàn toàn không quan tâm đến quan điểm của Triệu Di.

Lúc này hắn nhắm mắt lại và tập trung tâm trí vào việc tu luyện.

Đồng thời trong đầu lạnh nhạt mở miệng nói: “ Có thấy không? đây là tất cả những gì ngươi nhận được khi thu nhận ta.”

“Chẳng nhẽ ngươi còn muốn quay lại địa phương u ám đó, tiếp tục khổ cực đi đào bới sao?”

Một giọng nói không cam lòng vang lên: “ Ngươi là ngươi, ta là ta, chúng ta không giống nhau, ta không có khả năng tiếp nhận ngươi”

“Người trẻ tuổi thực sự là quật cường, quên mất lúc đó là ai không thể tiếp tục kiên trì được, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp với ta, nếu không có ta, lúc đó ngươi đã chết dần chết mòn rồi, làm sao có thể sống đến ngày hôm nay?”

Vẻ mặt của Khương Dương thờ ơ như không quan tâm đến chuyện gì cả.

Sau khi chiếm được thân thể này hắn cần gì phải e ngại nữa?

Hắn là Nhân Tổ mà vạn chúng sinh linh quỳ lạy lễ bái, là tín ngưỡng của một thế giới.

Tín đồ của giống như cát bùn trong thiên hạ, đếm cũng đếm không xuể.

Lúc đó, hơi động một chút thủ đoạn, làm thay đổi địa hình khiến long mạch nổ tung, lập tức phá vỡ con đường tiên lộ của Tiên Luân Thánh, khiến kế hoạch cả giáo phi thăng của bọn hắn đều hóa thành bọt nước.

Mà Tiên Luân Thánh địa vẫn không biết gì về điều này.

Sau đó, hắn hiện ra thiên phú cường đại, mượn dùng thủ đoạn dặc thù, dẫn động đến một cái bóng mờ của tổ sư Tiên Luân thánh địa, địa vị lập tức được nâng cao.

Nếu không có hắn, hiện tại Khương Dương hẳn đã chết, kiệt sức trên con đường tiên lộ kia.

Hắn khoan dung độ lượng, không muốn xuất thủ xóa đi chân linh cũ, nên mới lưu lại cho tới bây giờ, đợi hắn nghĩ thông suốt tất cả, bản thân tự động tán đi.

Ý thức nguyên bản của Khương Dương có thể được giữ lại cho đến bây giờ, tất nhiên là do một phần nguyên nhân, có liên quan đến việc thồng nhất Luân Hồi ấn ký của hắn.

Khi Khương Dương đang trầm tư trong lòng, bên ngoài động phủ truyền đến âm thanh, khiến hắn cau mày lại.

“ Khương Dương, mau ra đây!!”

“ Có nghe hay không?”

“ Khương Dương, thượng tiên muốn gặp ngươi, mau ra ngoài, đừng để thất lễ với thượng tiên”.

Nương theo từng đạo cầu vòng phía trời xa, từng vị trưởng lão chạy tới nơi này, lần lượt hét lớn vào trong động.

“Thượng tiên?!! ”

Nghe đến câu này này, sắc mặt Triệu di hơi thay đổi, nàng lập tức phản ứng lại.

Thân là Thái Thượng trưởng lão Tiên Luân Thánh địa, nàng hẳn là biết vị thượng tiên đã gây ồn ào trong thời gian vừa qua ở Thiên Vực.

Hắn sao có thể đến Tiên Luân thánh địa này, tại sao lại muốn gặp Khương Dương ?

“ Thượng tiên?”

“ Cuối cùng cũng đến rồi sao?”

Lúc này phản ứng của Khương Dương khiến nàng ta càng trở nên kinh ngạc.

Hắn dường như biết chuyện này từ lâu, vẻ mặt bình tĩnh vô cùng, khóe miệng còn lộ ra ý cười.

Cảnh tượng này, khiến Triệu di trợn tròn mắt, tại sao Khương Dương lại biết? Rốt cuộc hắn có lai lịch như thế nào?

Sau đó Khương Dương chủ động đứng dậy, đi ra ngoài động phủ nhìn mấy vị trưởng lão trước mặt, nhàn nạt nói: “ Đi đến nói cho người mà được gọi là thượng thiên kia, bảo hắn qua đây, ta chờ hắn tại chỗ này, người ngoài cuộc đừng đến nữa”

“ Cái gì?”

Nghe được lời nói lạnh nhạt và tự tin như vậy của Khương Dương, một đám các trưởng lão tất cả đều trợn tròn mắt, không thể tin vào tai mình.

Bảo vị thượng tiên kia tự mình đến đây?

Còn hắn đứng đây đợi?

Bọn họ không nghe nhầm đấy chứ?

Khương Dương này không phải gần đây tu luyện nhiều quá nên đầu óc có vấn đề hay sao?

Hết chương 514.
Bạn cần đăng nhập để bình luận