Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 397: Sinh ra đã là Thánh Nhân

Chương 397: Sinh ra đã là Thánh Nhân

"Đúng vậy, đều là thế hệ trẻ tuổi, bây giờ ngoại trừ những tên cổ đại quái thai xuất thế, hay là cái người thừa kế Ma Công kia, sợ rằng không có mấy người có tư cách giao thủ với hắn. Cũng không biết tu vi hiện tại của Cố Trường Ca, đã đạt đến trình độ nào rồi."

Thân thể của Vương Vô Song, ẩn giấu trong sương mù dày đặc, có vẻ vô cùng thần bí.

Chỉ có con ngươi sáng chói kia, giống như là có thể xem thấu tất cả, thỉnh thoảng có phù văn hiện lên.

Khuôn mặt hắn nghiêm trọng gật đầu.

Từ khi xuất thế tới nay, hắn chẳng bao giờ thua cuộc, tự xưng là vô địch.

Thế nhưng khi đối mặt với Cố Trường Ca, lại không khống chế được tim đập nhanh, sinh ra một loại sợ hãi.

Nếu như thật sự giao chiến, dù hắn có dùng hết thủ đoạn cũng không phải là đối thủ của Cố Trường Ca.

"Cố Trường Ca cường đại như vậy, nhưng cũng chưa chắc là bất bại. Vô Song, ngươi quên tỷ tỷ của ngươi rồi sao? Gần đây nàng chắc cũng nên xuất thế, quay về trong tộc."

Lão yêu nghiệt bên cạnh Vương Vô Song, nghe vậy không khỏi khẽ mỉm cười nói, đề cập đến vị tỷ tỷ thần bí của Vương Vô Song.

"Tỷ tỷ của ta?"

Vương Vô Song hơi ngẩng ra, hiển nhiên cũng hơi sửng sốt một chút, sau đó trong đầu mới thoáng vụt qua các loại ký ức.

Kỳ thực hắn đối với vị tỷ tỷ vô cùng thần bí kia, vẫn rất tò mò.

Nghe nói lúc nàng còn rất nhỏ, bởi vì thiên phú quá sức kinh khủng, bị Nhân Tổ Điện nhìn trúng, liền đến đón mang đi tu hành.

Một lần tu hành hơn hai mươi năm, chưa từng quay về trong tộc.

Vì vậy rất nhiều tộc nhân, thậm chí một phận cao tầng của Trường Sinh Vương gia, cũng không biết hắn còn có một người tỷ tỷ như vậy.

Vương Vô Song cũng là đoạn thời gian trước, nghe nói đến từ miệng của một vi tộc lão, mới biết được hóa ra hắn còn có một vị tỷ tỷ.

Mà người tỷ tỷ kia của hắn, đang tu hành ở Nhân Tổ Điện, hôm nay tu hành thành công, dường như muốn trở về trong tộc.

"Thực lực của tỷ ấy rất mạnh sao?" Vương Vô Song trầm mặc trong chốc lát, không khỏi lên tiếng hỏi.

"Rất mạnh sao?"

Nghe thấy vậy, vị lão yêu nghiệt không khỏi cười nhạt, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, "Dùng từ rất mạnh để hình dung tỷ tỷ của ngươi, đã tính là vũ nhục. Thiên phú của nàng, có thể nói là trước nay chưa từng có."

"Ngươi chỉ cần biết rằng, lúc tỷ tỷ ngươi xuất thế, tuyệt thế thiên âm khuếch tán phạm vi trăm vạn dặm, đạo âm ba ngày không dứt, khiến không ít tu sĩ ngộ đạo tại chỗ.”

"Lúc đó nàng còn trực tiếp chiếm đoạt tinh khí của mấy mảnh tinh vực. Sinh ra đã là Thánh. Chỉ là tu vi kia bị nàng tự lấy đại nghị lực chém đi rồi..."

"Chuyện này, lúc ấy chấn động nhiều tôn lão tổ, bọn hắn đồng loạt giật mình tỉnh giấc trong khi bế quan, mấy vị lão tổ liều mình xuất thủ, che đậy bí mật, phong bế trấn áp các mảnh bầu trời, phòng ngừa vô thượng đạo thống cùng bất hủ thế lực còn lại phát hiện.”

"Rất nhiều tộc nhân biết được việc này, cũng đều bị phong ấn lại ký ức, chính là sợ người khác biết được thiên phú kinh khủng của tỷ tỷ ngươi, nàng sẽ bị người ám hại."

Lời nói của lão yêu nghiệt này, mang theo nồng đậm tán thưởng, nói ra làm cho Vương Vô Song ngơ ngẩn cả người.

Cho dù với loại tính cách của hắn, cũng không nhịn được mở to hai mắt nhìn, có vẻ khó có thể tin được.

Sinh ra đã là Thánh? Đây là khái niệm gì?

Phải biết rằng cho dù là thiên tư kinh khủng của hắn, lúc này đây, chỉ mới đến Hư Thần cảnh mà thôi.

Mà tỷ tỷ của hắn, lúc sinh ra đã đạt đến Thánh Nhân cảnh giới?

Việc này cũng quá kinh thế hãi tục rồi? Nếu như không phải lời này nói ra từ miệng vị lão yêu nghiệt trong tộc, hắn quả thực không thể tin được.

Tin tức này quả thực quá kinh khủng, làm cả người hắn cũng có chút run sợ, hoàn toàn chấn động tại chỗ.

"Trách không được sự tồn tại của tỷ tỷ, luôn bị người trong tộc nhất quyết che giấu, không để lộ ra một tia tin tức nào. Nếu như truyền đi, tuyệt đối sẽ dẫn động đại địa chấn, có lẽ không sống nổi tới hiện tại..."

Nghe đến những lời này, trong lòng Vương Vô Song đột nhiên sinh ra một loại kính nể bội phục đối với vị tỷ tỷ giấu mặt kia của hắn.”

"Đúng vậy, lúc đó rất nhiều tộc nhân, đều bị phong ấn những ký ức liên quan đến chuyện này. Sự tồn tại của tỷ tỷ ngươi từ trước đến này đều bị ẩn giấu trong bóng tối."

Lão yêu nghiệt gật đầu, nói như thế.

"Vì vậy ngươi đừng nhìn Cố Trường Ca hiện tại biểu hiện yêu nghiệt như thế, nhưng thế gian này tồn tại yêu nghiệt hơn so với hắn, cũng không ít. Đối với tỷ tỷ ngươi mà nói, Cố Trường Ca có dù có cường đại hơn, cũng rất có khả năng vẫn không phải là đối thủ của nàng."

"Hình như mấy năm trước ta chợt nghe nói nàng đã gần bước vào Thần Vương cảnh, hiện tại phỏng chừng cách Thánh cảnh không xa..."

"Hả!"

Nghe vậy,Vương Vô Song hít vào một ngụm khí lạnh, con mắt trừng lớn, lại bị đả kích.

Mấy năm trước đã là Thần Vương cảnh?

Vị tỷ tỷ kia của hắn, rốt cuộc khủng bố đến mức nào a!

Lúc này, hắn rốt cuộc hiểu rõ, vì sao những tộc lão kia, chẳng coi trọng truyền nhân như hắn là mấy, thái độ có hay không có cũng chẳng sao.

Thì ra sự tồn tại của hắn, thuần túy chính là vì che giấu tỷ tỷ của hắn!

Nghĩ tới đây, Vương Vô Song không nhịn được cười khổ.

Chỉ là, hắn cũng không thể nói được cái gì, ai biểu thiên phú của bản thân không bằng tỷ tỷ chứ?

"Xem ra truyền thuyết tỷ ấy để lại, thật đúng là không ít đó."

Vương Vô Song không khỏi cảm thán nói.

Lão yêu nghiệt tán thành nói, "chỉ là nhắc tới cũng kỳ lạ, vị tỷ tỷ kia của ngươi, lúc mới sinh ra không khóc cũng không nháo, khác biệt so với những đứa trẻ còn lại, như là mang theo trí tuệ kiếp trước, các lão tổ đã thử dò xét qua, nhưng chẳng tra ra được vì sao lại như vậy."

"Tính cách của nàng, ngược lại thể hiện ra..."

Nói đến đây, hắn cũng không khỏi lộ ra sự xoắn quýt, biểu cảm cổ quái, rất khó để hình dung tất cả.

Ký ức của hắn đến hôm nay vẫn còn như mới.

Hết chương 397.
Bạn cần đăng nhập để bình luận