Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2219: Đồ không bằng cầm thú

Chương 2219: Đồ không bằng cầm thú

“Vì sao ngươi lại có thể sử dụng lực lượng của mảnh tinh không này?”

“Phốc…”

Trên mặt Vương Vô Thương hiện lên thần sắc khó tin, khi nói chuyện hắn trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.

Giờ phút này trên lưng hắn như đang gánh cả mảnh tinh không, ngay cả ý chí cũng muốn vỡ vụn thành từng mảnh, cả người đã sắp bị đè chết.

“Hay là ngươi vẫn nên chôn sâu nghi hoặc này đi.”

Nghịch Trần lạnh nhạt nói, cũng không muốn bởi vì thế mà bại lộ chuyện chính mình đã đoạt xá mảnh tinh không này.



Hơn nữa, đây cũng là thiên phú của Nghịch Minh nhất tộc, chỉ sợ Vương Vô Thương cũng không thể tưởng tượng đến.

“Thật ra ta đang định đi tìm ngươi, chẳng qua ngươi lại chủ động đưa đến, thật ra lại hợp ý ta.”

Nghịch Trần đi qua, trong lòng bàn tay có xoáy nước nhỏ bé ngưng tụ, bên trong tràn ngập tinh vân.

Ánh mắt của hắn trở nên thâm thúy, lỗ trống tựa như vũ trụ vô ngần cuồn cuộn, sau đó cả người thế mà lại bắt đầu tiêu tán, giống như hóa thành từng trận sương mù, phóng tới bao vây Vương Vô Thương.

“Ngươi…”

Trên mặt Vương Vô Thương hiện lên sự tức giận, hắn muốn đứng lên nhưng tứ chi lại không ngừng nổ tung, huyết vụ tràn ngập, vô cùng thê thảm, căn bản không thể động đậy nổi.

Vẻ bình thản và tự tin trên mặt hắn đã biến mất không thấy từ lâu, chỉ còn lại cảm giác khó có thể tin và kinh sợ tột cùng.

Rất nhanh, sương mù hoàn toàn bao phủ Vương Vô Thương, tràn vào từ mũi, tai, miệng rồi bao phủ toàn bộ ngũ quan.

“Cảm giác này sao mà quá nhẹ nhàng… có chút ngoài ý muốn…”

Nghịch Trần bắt đầu chiếm lấy cơ thể của Vương Vô Thương, nhưng điều khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là quá trình đoạt xá thế mà lại nhẹ nhàng vô cùng.

Nhẹ nhàng khiến hắn có chút ngoài ý muốn, thậm chí còn có cảm giác hơi bất an? Vương Vô Thương cứ như vậy mà đã bị hắn đoạt xá rồi sao?



Cùng lúc đó ở Nguyệt vương phủ.

Trong một tòa viện tử yên tĩnh và xinh đẹp, Vương Tử Câm từ từ tỉnh dậy, nhưng trong đầu vẫn hơi choáng ván, dường như nàng đã ngủ rất lâu.

Đầu óc hỗn loạn, rất nhiều ký ức đều mơ hồ giống như mảnh vụn.

“Ta… đã ngủ bao lâu rồi?”

Nàng lẩm bẩm hỏi, đỡ thân mình ngồi dậy ở trên giường, tóc đen rối tung, ánh mắt có chút mông lung.

“Cũng không lâu lắm, có lẽ là ngủ hơn vạn năm đi.”

Lúc này ở cửa có một giọng nói vang lên, Cố Trường Ca bưng tách trà nóng, có chút thanh nhàn mà dựa vào nơi đó. Nghe được lời này, đôi mắt xinh đẹp của Vương Tử Câm đột nhiên trừng lớn, vốn dĩ còn hơi váng đầu đã lập tức trở nên thanh tỉnh...

Đôi mắt xinh đẹp của Vương Tử Câm trừng lớn, vẻ mặt lập tức có hơi ngây ngốc, còn chưa phản ứng lại lời nói của hắn. Nàng chỉ uống một hớp Tiên tửu mà lại ngủ cả vạn năm sao?

“Chuyện này sao có thể? Sao ta lại ngủ lâu như vậy?”

“Một vạn năm…”

Vương Tử Câm không nhịn được lẩm bẩm, nàng vuốt nhẹ mái tóc đen xõa bung của mình, sau đó ôm hai đầu gối, cứ ngồi trên giường như vậy mà qua một vạn năm?

Vậy phụ mẫu của nàng, đệ đệ và rất nhiều tộc nhân của nàng có còn ở đây không?

Tuy nhiên sau đó, khi nàng chú ý thấy khóe miệng chợt lóe lên ý cười của Cố Trường Ca thì bỗng nhiên phản ứng lại, mình tuyệt đối đã bị hắn lừa.

Dược lực của Tiên tửu này có mạnh nhưng cũng không có khả năng khiến nàng chỉ uống một hớp mà đã ngủ suốt vạn năm. Cố Trường Ca tên khốn này, giờ khắc này cũng không quên lừa nàng.

“Đáng ghét, ngươi đồ khốn kiếp, lại gạt ta. Rốt cuộc ta đã ngủ bao lâu?”

Phản ứng lại, Vương Tử Câm hung ác trừng mắt với Cố Trường Ca, thuận tay ném một chiếc gối tơ tằm qua đó.

“Xem ra thật đúng là ngủ đến choáng váng, ta vốn tưởng rằng chỉ trong nháy mắt là ngươi có thể phản ứng lại.”

Cố Trường Ca uống trà nóng, nghiêng thân mình dựa người vào bên cửa nhẹ nhàng tránh qua một bên, thoát được chiếc gối nàng ném tới.

Vương Tử Câm rất muốn cầm cái mền ném về phía hắn, trợn trắng mắt nói.

“Không phải là bởi vì ta vô cùng tin tưởng ngươi sao? Ai mà ngờ ngươi thế mà lại gạt ta.”

Cố Trường Ca lộ ra nụ cười mỉm, nhìn nàng nói.

“Thật ra cũng không tính là rất lâu, chỉ mới bảy tám ngày.”

“Bảy tám ngày, vậy còn được.”

Chỉ là khi thấy Cố Trường Ca đi tới chỗ mình, Vương Tử Câm tức khắc cảnh giác nói.

“Cố Trường Ca, ngươi muốn làm gì? Cảnh cáo ngươi, tránh xa ta ra một chút.”

Nói rồi nàng rụt người lại ôm hai đầu gối, cả người đều rút sâu vào trong giường. Khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như lộ ra chút đáng thương.

Đương nhiên là Cố Trường Ca không hề để ý tới dáng vẻ giả vờ đáng thương của nàng, hắn mỉm cười nói.

“Nếu ta muốn làm cái gì cũng không cần chờ đến bây giờ, thời gian bảy tám ngày này cũng đủ rồi.”

Nghe vậy, Vương Tử Câm trừng mắt liếc hắn một cái, không thèm giả vờ nữa, duỗi người nhìn quần áo của mình, thế mà chưa từng bị chạm qua.

“Cái đồ không bằng cầm thú...” Nàng không nhịn được hét lên một câu.

Hết chương 2219.
Bạn cần đăng nhập để bình luận