Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1217: Thái Thượng Đồ

Chương 1217: Thái Thượng Đồ

Sắc mặt của đám người Lâm Vũ, Lục La trở nên nghiêm nghị, cảm thấy thực lực của thanh niên trẻ tuổi kia vô cùng kinh khủng, dùng câu thâm sâu khó lường cũng không đủ để hình dung, hiện tại bọn hắn hoàn toàn không thể so sánh được.

“Nhìn qua cũng không bao nhiêu tuổi, không ngờ thực lực lại khủng bố như thế, tu sĩ bên kia đều đáng sợ như vậy sao?”

Lòng bọn hắn nặng trĩu, cảm giác cùng là thế hệ trẻ tuổi, tại sao tu vi của bọn hắn lại kém nhiều như vậy?

Tuổi của đối phương nhiều nhất cũng hơn bọn hắn trăm tuổi, nhưng tu vi có thể đã vượt xa bọn hắn.

“Chắc là hậu bối của vị đã từng giao chiến với Linh Hồ Tôn Giả kia.”

Lục La nhìn chằm chằm về hướng kia.

Nàng có thể nhìn thấy tất cả thực vật tự nhiên, vì vậy mặc dù cách nhau một khoảng cách, nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy rõ đồ án trên ống tay áo của đối phương.

“Đó là thế lực Thái thượng Động Thiên sao?

Mấy vị lão giả liếc nhau, sắc mặt của bọn hắn có chút ngưng trọng, rất hiển nhiên là đối phương cũng tới đây để tìm kiểm mảnh không gian kia.

Ở khoảng cách xa như vậy, bọn hắn cũng không thể đoán ra được thực lực của đối phương, chỉ có thể cẩn thận ẩn nấp trong bóng tối, tùy hoàn cảnh mà hành động.

“Không nên hành động hấp tấp, chúng ta cứ cẩn thận đi theo phía sau, không để cho đối phương phát hiện ra là được.”

Mấy vị lão giả liếc nhìn nhau, trong lòng bọn hắn đã có kế sách, quay đầu nói với đám người Lâm Vũ, Lục La.

Bọn hắn có trách nhiệm bảo vệ một đám nam nữ trẻ tuổi, không cho phép xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù sao những người này đều là thiên tài của Bát Hoang thập vực, là hạt giống hy vọng của tương lai.

Nếu như bị người của thượng giới phát hiện, chắc chắn sẽ không giữ lại mạng cho bọn hắn, tất cả đều sẽ bị giết chết.

Đám người Lâm Vũ, Lục La rất thận trọng, gật đầu. Sau khi biết được tính nguy hiểm của việc này, tất cả đều cẩn thận đi theo phía sau.

Ngay sau đó, mặc dù con kim điêu phía trước đã vô cùng kiêng dè, có ý đồ chạy trốn, nhưng nó rất nhanh đã bị người ta giết chết, thốt ra tiếng kêu không cam lòng, máu vàng vương vãi, từng chiếc lông chim màu vàng nhiễm máu tươi, rơi khắp các nơi trên đỉnh núi.

Đám người Lâm Vũ chăm chú nhìn cảnh này, thực lực của nam tử nho nhã kia rất mạnh, chỉ xuất thủ vài lần đã giết chết con kim điêu kia.

Ở bên kia thượng giới, ít nhất hắn cũng thuộc cấp bậc giáo chủ.

Nhân vật đứng sau đám tộc trưởng bọn hắn cũng còn lâu mới có được thực lực như này, đến lão tổ trong gia tộc mới có thể chống lại.

Nhân vật như vậy, vậy mà đã bí mật vượt qua Giới Bi Hải đến đây.

Điều này khiến cho bọn hắn cảm thấy kiêng kị và cảnh giác. Nói như vậy, sợ là càng ngày Giới Bi Hải càng không an toàn.

“Phủ chủ, nếu vị trí của la bàn hiển thị không sai thì lúc ấy chắc là Thái Thượng Đồ đã rơi xuống ở chỗ này.”

Một lão giả thấp bé cầm một chiếc la bàn tử kim sắc trong tay, kim đồng hồ phía trên nhanh chóng biến hóa, cuối cùng nó bình ổn chỉ hướng ngọn núi hoang vu trước mặt, hắn có chút kích động nói.

Nam tử nho nhã một đường vượt qua Giới Bi Hải mà đến chính là Sở Hạo.

Nghe vậy, hắn gật đầu, lấy bí pháp ra cảm nhận, hắn tự nhiên có thể xác định bảo vật ở Thái Thượng động thiên, Thái Thượng Đồ đang thất lạc ở nơi đây.

Về nguồn gốc Thái Thượng động thiên, có người nói cho bọn hắn biết công pháp chí cao có liên quan đến thái thượng Vong Tình Cổ Thiên Công.

Nhưng Sở Hạo cũng biết là không phải, Thái Thượng động thiên tồn tại chỉ là vì một bức tranh thần bí thôi.

Bức tranh đó được lưu truyền từ đời này sang đời khác, nó ẩn chứa ý nghĩa xâu xa của Thái Thượng Động Thiên.

Nhưng bọn hắn đã từng là nhân vật cấp bậc lão tổ, trong người mang theo bảo vật, suýt chút nữa đã phá vỡ được phòng ngự của Bát Hoang thập vực bên này.

Thật không may là cuối cùng lại đánh rơi mất, gặp phải một nhân vật cường hãn ở Bát Hoang thập vực bên này, Linh Hồ tôn giả.

Nhưng đôi bên đều kiệt sức mà chết, hai người mang theo bảo vật cùng được mai táng ở nơi bọn hắn giao chiến.

Chuyện liên quan đến vị Linh Hồ tôn giả kia, Sở Hạo cũng không biết rõ lắm, hắn chỉ biết bảo vật đồ chính là một hồ lô thần bí, không rõ là đến từ đâu.

Mỗi khi mở nắp hồ lô ra, từ trong đó sẽ lao ra một thanh kiếm tuyệt thế chém giết tất cả mọi thứ, không thấy máu không quay trở lại.

Thật sự rất đáng sợ.

Bảo vật Tiên Thiên như thế, nghe đồn rằng nó có lẽ được sinh ra từ một trong mười quả hồ lô từ thời khai thiên tích địa, được người ta dùng sát phạt chi khí để nuôi dưỡng, thật sự rất khó đánh giá, giá trị của nó thậm chí vượt xa cả Đế Khí.

Mặc dù Sở Hạo nói muốn đến Thái Thượng động thiên để tìm lại Thái Thượng Đồ bị mất, nhưng hắn vẫn suy nghĩ về hồ lô thần bí kia.

“Phủ chủ, để ta tìm lối vào. Bởi vì ảnh hưởng của trận chiến, nơi này rất không ổn định. Không gian trong đó đã trải qua nhiều năm nên có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, vì vậy chúng ta cần phải nhanh chóng tìm ra Thái Thượng Đồ.”

Lão giả thấp bé bên cạnh Sở Hạo không khỏi thận trọng nói, lúc này hắn cũng rồi chỉ vào một vùng mờ mịt trước mặt, hắn đã nhận ra điều khác thường.

Đi qua vùng đất mờ mịt này, bọn hắn có thể đi vào không gian hư vô, tìm kiếm Thái Thượng Đồ đã đánh rơi.

“Vậy chúng ta đi thôi.”

“Sở Hạo cũng không chần chừ lâu, vận khí của hắn chưa bao giờ xui xẻo trên đường đi đến đây.

Lần này đi tìm kiếm Thái Thượng Đồ, hắn cũng không có cảm giác nào không thích hợp, giống như trước đây, dễ dàng và yên tĩnh đến kỳ lạ.

Ong!!

Vừa dứt lời, một trận gợn sóng truyền đến, Sở Hảo dẫn đầu bước vào.

Những người còn lại thì cảnh giác nhìn bốn phía Thái Thượng động thiên, không thấy bất kì dấu tích nào, lúc này mới bắt đầu đi vào theo.

Hết chương 1217.
Bạn cần đăng nhập để bình luận