Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2417: Xuất cung, tán khí!

Chương 2417: Xuất cung, tán khí!

“Cái gì? Thế mà ngay cả đại tổ cũng sống lại?”

“Nam nhân thần bí đột nhiên xuất hiện kia có thân phận gì, các người tìm hiểu ra cái gì rồi?”

Tại thế giới tự hình thành trong cổ chiến thuyền cổ Linh Khư, một bóng người mặc trường bào màu vàng, đầu đội vương miện, ngồi ngay ngắn ở bên trong một tòa cung điện nguy nga.

Bóng người này mờ mờ ảo ảo, không phân biệt được nam nữ, tiếng động xung quanh dường như cũng rơi vào sương mù dày đặc. Đám sương mù này, lượn lờ màu bạc, cực kỳ lộng lẫy, thoạt nhìn tựa như Thần Hỏa Vĩnh Trú lườn lờ chung quanh. Mà giờ phút này, rất nhiều bóng người đang quỳ phía dưới, đều là tộc nhân của Linh Khư chân giới.

“Hồi bẩm ngô hoàng, Tổ Điện bên kia đã xảy ra chuyện mà chúng ta cũng không biết, chỉ là hỏi được một số chuyện từ trong miệng tộc nhân phụ trách tặng rượu.”

“Ngoại từ việc đại tổ thức tỉnh ra, những lão tổ còn lại cũng đều hiện thân ở giữa Tổ Điện, vẻ mặt rất cung kính bất an giống như cực kỳ sợ hãi nam tử thần bí kia vậy.”

Những bóng người quỳ phía bên dưới bẩm báo kỹ càng những chuyện đã xảy ra bên trong Tổ Điện, bọn hắn không dám giấu giếm. Người ngồi nghiêm chỉnh trước mắt đúng là ngô hoàng hiện tại của Linh Khư hoàng tộc, Linh Hoàng. Nàng thống trị phương chân giới này, thực lực sâu không lường được.

Ngoại trừ những lão tổ vẫn luôn đóng cửa Tổ Điện đó ra, Linh Hoàng được xem là người mạnh nhất của Linh Khư hoàng tộc ngày nay.

Nghe thấy lời này, trên gương mặt mơ hồ tức khắc lộ ra chút sâu xa không đoán được, giống như đang suy tư điều gì đó.

“Linh Khư chân giới ta bày mưu tính kế lâu như vậy, bởi vì một nam nhân thần bí mà lại không thể không dừng lại, không cách nào tiến tới trước được nữa.”

“Vậy chẳng phải những hy sinh của Linh Khư hoàng tộc ta từ trước cho đến nay đều là vô ích rồi sao? Lão tổ các ngươi rốt cuộc là đang suy tính chuyện gì, kế hoạch lớn rõ ràng đã ở ngay trước mắt...”

“Hay là thực lực của người này đã đạt tới mức độ khiến bọn hắn sợ hãi?”

...

Thân là hoàng của Linh Khư chân giới, Linh Hoàng tự nhiên rõ ràng. Từng ấy năm tới nay, Linh Khư chân giới đang mưu toan điều gì. Chuyện này liên quan đến tương lai, liên quan đến vận mệnh của toàn bộ Linh Khư chân giới, liên quan đến đến vô sô sinh linh ở Linh Khư chân giới.

Vì thế, không chỉ là Linh Khư hoàng tộc, ngay cả các tộc còn lại cũng hy sinh quá nhiều.

Hiện giờ cách thành công chỉ thiếu một chút nữa, Linh Hoàng lại bỗng nhiên được biết việc này phải tạm thời dừng lại.

“Nếu đã như thế, cái danh mà ta cõng lâu nay còn tính là gì nữa?”

“Người đâu, xuất cung, tán khí.”

Linh Hoàng tự biết việc này không có bất cứ con đường nào để bàn bạc cả, cũng không có khả năng sửa đổi.

Tuy là hoàng của Linh Khư hoàng tộc, nhưng có rất nhiều chuyện đều phải do những lão tổ trong Tổ Điện quyết định. Lúc nói ra những lời này, thân ảnh Linh Hoàng biến mất khỏi cung điện.

Lúc xuất hiện lần nữa, sương mù màu bạc lộng lẫy đã biến mất, hóa thành một bộ váy dài trang nhã, phác họa ra dáng người cao gầy, khí chất đoan trang xinh đẹp, khuôn mặt hoàn mỹ động lòng người, diễn vai đại tiểu thư xuất phủ ra ngoài.

Vài tên tâm phúc đi theo ở bên cạnh nàng giả dạng thành hạ nhân, nhanh chóng biến mất khỏi Linh Khư hoàng đô.

“Thiên hạ chịu khổ vì Linh Khư lâu rồi, những năm gần đây, Linh Khư hoàng tộc khắp nơi trưng thu, lấy danh tu bổ lại cung điện, thật ra là đang cướp đoạt tài nguyên của các tộc, ngoại trừ Quỷ Phủ nhất tộc với Thiên Công nhất tộc ra, các tộc còn lại có khổ không nói hết.”

“Cả con đường này, khắp nơi đều là tiếng oán hận đối với Linh Khư hoàng tộc, làm chuyện ác quả thực chính là tội chồng thêm tội, thậm chí một câu nói bậy đều phải cẩn thận không thì sẽ bị chém đầu.”

“Tiếng oán than của các tộc dậy sóng, bọn hắn đã có ý định phản kháng từ lâu. Nếu Linh Khư hoàng tộc khăng khăng tiếp tục như thế, thậm chí không cần ta động thủ báo thù, sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ...”

Trong một ngọn núi lớn hoang vu lạnh lẽo, một nam một nữ cưỡi một con ngựa, đang đi trên đường.

Nam tử thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, làn da màu vàng đồng, mang đến cho người ta một loại cảm giác kiên nghị.

Người thiếu nữ ở bên cạnh dung mạo thanh tú, vẻ đẹp hài hòa, trong đôi mắt sáng lấp lánh như sao trời.

Giờ phút này, nghe thấy lời lẩm bẩm của người nam nhân này, trên mặt thiếu nữ lộ vẻ bất đắc dĩ, không nhịn được nói:

“Chử sư huynh, huynh nói những lời này không sợ bị người khác nghe thấy sao? Chúng ta rời đi trước đã, sư phụ đã cảnh cáo chúng ta không được nói bậy bạ, cẩn thận rước lấy họa sát sinh.”

“Rừng núi hoang vắng này ngay cả bóng người cũng chẳng có, Minh Tú muội lo lắng điều gì?”

Nam nhân kiên nghị được gọi là Chử sư huynh đúng là người mạnh nhất của Quỷ Phủ nhất tộc lúc bây giờ, đồ đệ của Thiên Dã Tử, Chử Luyện. Thiếu nữ bên cạnh tên là Minh Tú, sư muội của hắn.

Hắn lắc đầu, đảo mắt qua con đường vắng vẻ trước mặt, cũng chẳng sợ bị người khác nghe thấy lời mình vừa nói. Minh Tú bất đắc dĩ, nếu như những lời này bị người của Linh Khư hoàng tộc nghe thấy, chỉ sợ nàng với sư huynh đều sẽ bị kéo đi chém đầu ngay.

Với thực lực của hai người, ngay cả trốn cũng không thể trốn thoát.

Nàng cũng không biết vì sao sau khi Chử sư huynh bị sư tôn mắng cho một trận, dường như hắn đã suy nghĩ cẩn thận, không chấp nhất với báo thù nữa.

Ngược lại hắn nói muốn đi ra bên ngoài một chuyến, đề giải sầu gì đó.

Minh Tú có chút lo lắng sư huynh sẽ làm ra việc gì ngu ngốc, cho nên đi cùng hắn.

Hết chương 2417.
Bạn cần đăng nhập để bình luận