Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2226: Phù Diêm Cảnh

Chương 2226: Phù Diêm Cảnh

"Tình thế không quá lạc quan, các nơi đều chìm ngập trong tâm tình bi quan…” Thanh Phong cưỡi trên người Chân Khổng chạy tới chỗ sâu nhất trong phiến cổ địa."

Nơi này có rất nhiều lầu các, cung điện sừng sững, linh vụ phiêu đãng, hi quang lượn lờ, không ít địa phương lộ ra ngân bộc, khí tức quang hoa mờ mịt.

Hơn nữa, ở đây còn có kết giới tồn tại, dựng dục ra bí lực cường đại, toàn bộ khu vực đều lơ lửng trên không trung, dưới mặt đất là phiến đại dương mênh mông vô tận, có tiếng sóng biển vỗ ầm ầm trông rất kinh người.

"Vô Quy thành."

Ngoài kết giới đi thông đến thành trì, trên tấm bia đá màu xanh xám, ba đại tự mang phong cách cổ xưa hiển hóa, lộ vẻ thương mang cổ lão.

Mà trong tòa thành trì này, số lượng tu sĩ và sinh linh còn nhiều hơn. Có nhân tộc cũng có dị tộc, tất cả đều chung sống hòa thuận với nhau. Ngay cả trên người một ít phàm nhân cũng có bảo quang lượn lờ, khí huyết kinh người, thọ mệnh vượt qua người bình thường.

Toàn bộ tòa thành trì giống như đứng trong vân thiên, mây mù lượn quanh, được bao phủ trong kết giới của trận pháp, ánh sáng lấp loé.

"Bái kiến Thanh Phong đại nhân."

Thanh Phong trực tiếp đi qua kết giới, tiến vào Vô Quy thành. Sau khi trở lại nơi đây, hắn không cưỡi Chân Khổng mà đi bộ ở trên đường cái.

Tu sĩ sinh linh ven đường nhìn thấy hắn, bất luận là ai cũng đều cung kính hành lễ, vô cùng tôn kính đối với hắn. Mà Thanh Phong chỉ hơi giơ tay, thậm chí một ít hài đồng còn đến gần hắn vấn an.

"Sự yên tĩnh của Vô Quy thành sắp sửa không thể duy trì được nữa."

"Gần dây tà ma ở Thương Minh Thiên cũng không an bình.”

Trên mặt Thanh Phong nở nụ cười nhưng thực ra trong lòng lại thở dài, một đường đi qua rất nhiều kiến trúc, đi tới một mảnh nhà cửa mang phong cách cổ xưa có chút thanh u.

"Khụ... Thanh Phong đã về đấy à?"

Trong sân viện, lão ẩu tóc muối tiêu đang khom lưng cúi người lựa chọn thảo dược. Nghe thấy tiếng động, nàng nhìn về phía Thanh Phong, lộ ra nụ cười hòa ái dễ gần.

"Lần này trận pháp bị tàn phá nặng nề hơn, một vài chỗ đã đổ nát, có không ít tu sĩ ngoại giới xông vào."

"Nhưng đều đã bị ta giải quyết."

Thanh Phong đi tới phụ cận, mở miệng nói với lão ẩu đang chọn lựa thảo dược ở trên đất.

Hắn không biết lai lịch của chính mình, khi tỉnh lại thì hắn đã ở Vô Quy thành. Nghe nói Dược bà bà trước mắt đã nhặt được hắn ở Vô Quy hải ngạn và đưa về đây.

Lúc đó cả người hắn đầy máu, hơi thở thoi thóp. Nhưng điều khiến người ta giật mình là động vật biển hung tàn ở Vô Quy hải lại không xâm thực hắn.

Vô Quy hải là một vùng biển vô ngần ở bên dưới Vô Quy thành.

Lão ẩu trước mắt tên là Dược bà bà, không biết đã sống bao nhiêu năm, chính là người đức cao vọng trọng nhất ở Vô Quy thành. Mặc kệ là người nào, mắc phải loại bệnh gì, hoặc là bị thương nặng đến đâu, nàng đều có thể chữa khỏi.

Có người nói vô số năm trước, Vô Quy thành đã từng có liên hệ rất lớn đối với người thống ngự Tiên Cung.

Thực ra phiến cổ địa này chính là Phù Diêm Cảnh, từng là một trong cửu đại diệu cảnh ở Tiên vực.

Nhưng mà thời điểm Tiên vực sụp đổ, Tiên Cung bị diệt, nơi này đã bị cường giả tuyệt thế vận dụng đại thần thông mang đi, tự lập thành một thế giới.

Bản chất Phù Diêm Cảnh cũng không phải một tiểu thế giới độc lập, mà là một khu vực nằm ở ranh giới giữa hư huyễn và chân thực, cũng không phải cố định ở một chỗ.

Không ai có thể dựa vào ký ức hoặc ghi chép trong điển tịch để tìm kiếm cửu đại diệu cảnh, cũng chỉ có thể dựa vào cơ duyên mà đi nhầm vào đây.

Đương nhiên, cũng không phải nói Phù Diêm Cảnh luôn luôn di động, mà là sẽ dừng lại ở một nơi nào đó trong một khoảng thời gian, sau đó cứ cách một đoạn thời gian thì lại phiêu dạt đến nơi xa.

Thật ra, sinh linh tu sĩ sinh hoạt tại Phù Diêm Cảnh cũng không biết mấy chuyện này, chỉ cho rằng đây là tộc địa nơi bọn hắn sinh sống và phát triển.

Từng có sinh linh ở đây đi ra thế giới bên ngoài, sau khi rời khỏi cũng không thể trở về được nữa, không có cách nào tìm được đường về chân chính.

Mà thực ra Vô Quy thành có cái tên như thế cũng vì có ý nghĩa như vậy.

Hàm nghĩa của hai chữ Vô Quy chính là sau khi rời khỏi thì sẽ không bao giờ… trở về được nữa, đương nhiên Vô Quy hải cũng giống như thế.

"Xem ra trận pháp kết giới mà tổ tiên lưu lại đã sắp không thể duy trì được nữa."

"Ta và mấy vị trưởng lão đã thương lượng qua, nếu thực sự không được thì mau chóng khởi động hạch tâm trận pháp ở trong Vô Quy thành, nhanh chóng rời khỏi Tiên vực."

Nghe được lời này của Thanh Phong, Dược bà bà đang lật tới lật lui thảo dược cũng không khỏi thở dài, trên mặt hiện vẻ rầu rĩ.

"Nói như vậy cũng có nghĩa là rất nhiều sinh linh sống ở ngoài Vô Quy thành sẽ bị kẹt lại nơi này..."

"Làm như vậy tương đương với việc bỏ rơi bọn hắn, để cho bọn hắn tự sinh tự diệt sao?"

"Đây là quyết định của mấy vị trưởng lão?"

Nghe vậy, động tác trên tay Thanh Phong dừng lại, trầm mặc trong chốc lát rồi không nhịn được lên tiếng hỏi, thanh âm rất bình thản.

Vô Quy thành có thể treo ở bên trên Vô Quy hải, không bị động vật biển xâm thực, có thể nói là nhờ vào hạch tâm trận pháp ở bên trong Vô Quy thành.

Nói là hạch tâm trận pháp nhưng thật ra lại là hạch tâm bản nguyên mà trước đây tổ tiên xây nên Vô Quy thành đã lưu lại, không biết ngưng luyện từ vật gì mà thành, có thể chống đỡ trận pháp kết giới lớn như vậy của Phù Diêm Cảnh.

Hết chương 2226.
Bạn cần đăng nhập để bình luận