Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1625: Lần đầu tiên gặp người tốt

Chương 1625: Lần đầu tiên gặp người tốt

“Là ai đã cứu ta?”

Thiếu nữ khó khăn giãy dụa muốn đứng lên từ trong đầm lầy, nàng nghiêng đầu nhìn chung quanh, định tìm phương hướng mũi tên bắn tới.

Nàng cảm thấy khó tin, rốt cuộc là ai đã ra tay cứu nàng một mạng?

“Triệu Cang đã chết…”

“Xong rồi, phụ thân hắn chính là trưởng lão của Xích Luyện tông, phen này chúng ta tiêu đời…”

Lúc này các đồng bạn của cẩm y nam tử cũng ngơ ngác ngay tại chỗ, trên mặt tràn ngập kinh hãi, không ngờ tới bỗng nhiên lại có người ra tay giết chết Triệu Cang.

“Là ai? Rốt cuộc là ai đánh lén từ trong tối?”

Ngay sau đó, có người thét lên giận dữ, ánh mắt tràn ngập lửa hận, rõ ràng là muốn tìm kiếm người xuất thủ.

“Là ta.”

Ở cách đó không xa trong màn sương mù, giọng nói của nam tử bình thản truyền tới, Cố Trường Ca mang theo A Đại hiện thân.

Hình như hắn vừa bắn tên xong, liền đem cung tiễn trong tay giao cho A Đại ở đằng sau, không nhanh không chậm đi tới chỗ này.

Trông thấy bóng dáng của Cố Trường Ca, rất nhiều nam nữ trẻ tuổi đang có mặt ở đây đều sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, có người trợn mắt khó tin, không nhịn được run như cầy sấy, sợ hãi đến cực hạn.

“Trường Ca… Trường Ca thiếu chủ…”

Người vừa hét lên đòi tìm bằng được hung thủ, bây giờ giọng điệu lại phát run, vô cùng sợ hãi.

Có cho hắn một vạn lá gan, hắn cũng không dám tuỳ tiện quát tháo Cố Trường Ca.

“Giữ lại chướng mắt, giết hết cho rồi.”

Cố Trường Ca chẳng buồn để ý thần sắc của đám người này, hắn quay sang thản nhiên nói với A Đại, sau đó vẫn tự nhiên như không đi tới.

“Rõ, chủ thượng.”

Thần sắc A Đại lạnh lùng vô tình, thân mặc chiến giáp đen tuyền, tựa như một tôn chiến thần khôi ngô cái thế. Hắn tuân lệnh tiến thẳng về phía trước, định tiêu diệt toàn bộ đám nam nữ trẻ tuổi ở đây.”

Thấy một màn này, sắc mặt đám người trắng bệch. Quả thực bọn hắn bị dọa cho phát khiếp, căn bản không nghĩ tới Cố Trường Ca lại muốn giết mình.

Có người phản ứng lại, liền muốn hoá thành một đạo thần hồng đào tẩu.

Thế nhưng một chưởng mà A Đại tung ra trực tiếp bao trùm mấy chục dặm, thậm chí còn áp sập cả bầu trời, bao phủ toàn bộ đám người ở trong đó.

“Bụp” một tiếng, tất cả đều hóa thành sương máu, hình thần câu diệt, ngay cả một tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra.

Cường giả của Hoàng tộc phụ trách trông coi bãi đi săn trong bóng tối nhìn thấy một màn này từ khoảng cách xa, nheo mắt rồi vội vàng quay đi ra vẻ như không biết gì.

“Hiện tại có thể đứng lên được rồi.”

Thiếu nữ có chút ngơ ngác nhìn hết thảy những chuyện này, còn chưa kịp định thần thì bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng nói trầm ổn bình thản không gợn sóng của nam tử.

Nàng có chút khó tin nhìn bàn tay chìa ra trước mặt mình.

Ngón tay thon dài trắng nõn mà sạch sẽ, tựa hồ không nhiễm chút bụi trần.

Người trẻ tuổi đẹp mắt một cách quá đáng lại đi xuyên qua vũng lầy bẩn thỉu, tiến tới trước mặt nàng.

Bạch y vốn trắng tinh sạch sẽ giờ đây lại vương chút vết bẩn, hắn lại không hề để tâm mà đối xử với nàng khác biệt hoàn toàn so với những người kia.

Hơn nữa cũng là hắn bỗng nhiên xuất hiện, ra tay giết hết đám nam nữ trẻ tuổi kia để cứu nàng.

Thiếu nữ cũng thấy rõ vừa rồi đám nam nữ trẻ tuổi đó hoảng sợ e ngại như thế nào đối với hắn.

Thực lực của tên tuỳ tùng đi sau dáng sợ đến doạ người, thậm chí còn cho nàng một cảm giác nh nhìn thấy Kiếm Tiên Lục Địa.

Nhưng cho dù là vậy, thiếu nữ vẫn rất trầm mặc, ánh mắt vô cùng cảnh giác, cũng không nắm lấy tay hắn mà đứng lên. Nàng nhíu mày bắt lấy sợi dây leo ở bên cạnh, cố chịu đau gượng dậy.

Thiên hạ này không có chuyện tốt vô duyên vô cớ, đạo lý này nàng hiểu rõ.

Nàng và người trước mặt vốn không quen không biết, sao tự dưng hắn lại cứu nàng? Chuyện này chắc chắn là không bình thường.

Thấy bộ dạng quật cường tỉnh táo của thiếu nữ đồng thời ánh mắt cũng vô cùng cảnh giác, Cố Trường Ca mỉm cười nhẹ nhàng thu tay về, đoạn hắn nói: “Thực sự là một đôi mắt đẹp.”

Thiếu nữ nghe hiểu được lời này của hắn, thật ra gần đây nàng đã học được loại ngôn ngữ này, chỉ là rất ít khi nói chuyện mà thôi.

Cố Trường Ca không hề có ác ý, thiếu nữ trầm mặc một hồi, sau đó chậm rãi bước ra từ đầm lầy tiến đến bên cạnh hắn, nàng cất giọng khàn khàn hỏi: “Tại sao lại cứu ta?” Nàng rất tỉnh táo, tay cầm chặt đoản kiếm, trong lòng cũng mang theo mười phần cảnh giác.

Kẻ xấu xa thật sự thường sẽ không biểu lộ ác ý ra ngoài mặt, từ nhỏ nàng đã hiểu đạo lý này.

“Yên tâm đi, ta không phải người xấu, chỉ là vô tình nhìn thấy cảnh tượng này, thấy ngươi rất đáng thương mà thôi.”

“Ngươi nên biết, trên đời này không phải không có người tốt, chỉ là số lượng hơi ít mà thôi.” Cố Trường Ca mỉm cười dịu dàng, giọng điệu có chút tuỳ ý.

Thiếu nữ vẫn trầm lặng, sau đó ngước đôi mắt sắc sảo lên nhìn hắn đáp: “Ngươi là người tốt?”

Đây là lần đầu tiên nàng gặp một người tự nhận mình là người tốt.

“Không, ta không phải người tốt, chỉ là thỉnh thoảng sẽ phát thiện tâm.” Cố Trường Ca vẫn lắc đầu cười cười.

Thiếu nữ lại rơi vào trầm mặc, rõ ràng nam tử trẻ tuổi trước mắt khiến nàng có cảm giác rất đáng sợ, thế nhưng cũng cảm thấy không có chút nguy hiểm nào.

Đây là một loại cảm giác mâu thuẫn và kỳ lạ.

“Thương thế của ngươi rất nặng, cho dù có thể trốn thoát thì cũng sẽ bị con hung thú nào đó ăn mất.”

Cố Trường Ca tùy ý đảo mắt nhìn qua người nàng.

Thiếu nữ gật đầu, ánh mắt không đổi: “Ta biết.”

Sau đó nàng cảm thấy biểu hiện của mình không thích hợp cho lắm, bèn nói thêm: “Cảm ơn ngươi đã cứu ta.”

Cố Trường Ca mỉm cười, khoát tay áo nói: “Đừng khách khí, tiện tay mà thôi.”

“Ta muốn tiếp tục chạy trốn…”

Khuôn mặt thiếu nữ vì bị vấy bẩn mà không thể nhìn rõ biểu tình: “Nếu như ta vẫn có thể sống sót, sau này nhất định sẽ báo đáp ân tình của ngươi.”

Dứt lời, nàng định xoay người tiếp tục chạy vào sâu bên trong.

Mặc dù nhìn thực lực của Cố Trường Ca rất mạnh, lai lịch bí ẩn, thậm chí còn có khả năng giúp nàng sống sót dễ như trở bàn tay.

Nhưng nàng không hề mở miệng nhờ hắn giúp, rơi vào tình cảnh này, trong xương cốt nàng vẫn rất kiêu ngạo.

Huống hồ nàng cũng hiểu rõ một đạo lý, bạch y nam tử trước mặt này không có nghĩa vụ phải cứu nàng.

Có lẽ vừa nãy đúng thật là do tiện tay nên mới cứu nàng mà thôi.

Nàng dựa vào cái gì mà yêu cầu đối phương phải tiếp tục giúp mình chứ?

Hết chương 1625.
Bạn cần đăng nhập để bình luận