Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 560: Bất tử

Chương 560: Bất tử

"Ngươi đến cùng là ai?"

Lúc này, thanh âm của Khương Dương đã bình tĩnh lại, tâm cảnh của hắn rất cường đại, dù sao con át chủ bài Luân Hồi Ấn vẫn còn ở đó.

Hắn không tin Cố Trường Ca có biện pháp có thể giết chết hắn.

Giỏi lắm là khiến mọi thứ hắn cố gắng ở một kiếp này đổ sông đổ bể mà thôi.

Nhưng hắn vẫn có thể chuyển thế trở về.

"Ta là ai điều này không quan trọng, quan trọng là hôm nay ngươi phải chết."

"Trước khi chết, ta có thể cho ngươi một cơ hội, nói thêm mấy lời trăng trối."

Cố Trường Ca cười nhạt một tiếng, biết trong lòng Khương Dương kỳ thật đang suy nghĩ gì.

Hắn không ngại trước lúc tiễn Khương Dương ra đi, lại cho hắn ta tuyệt vọng thêm một lần nữa, dù sao dưới tình huống hắn tuyệt vọng, tỷ lệ thành công khi cướp đoạt khí vận càng lớn hơn.

Từ xưa nhân vật phản diện đều chết bởi nói nhiều ?

Đó là bởi vì thủ đoạn của bọn hắn còn chưa đủ vẹn toàn!

Ở trong mắt Cố Trường Ca trong, khí vận của Nhân Tổ đang nhanh chóng giảm xuống, nhất là lúc ở Vũ Hóa Thiên Trì giao thủ với Yêu Yêu, kỳ thật đã đến tầng thấp nhất.

Dù sao Yêu Yêu vốn dĩ phải đứng bên cạnh hắn, trợ giúp cho hắn khai thác cương vực, trở về đỉnh phong, Yêu Yêu quyết liệt trở mặt cũng đủ khiến chỗ dựa cuối cùng của Khương Dương tan vỡ.

Ở Thiên Thần giới, hắn bố trí rất nhiều hậu chiêu, bây giờ dưới tính toán của Cố Trường Ca, đều đã tan thành mây khói.

Khí vận còn lại của Khương Dương có thể có bao nhiêu?

Hắn thậm chí ngu xuẩn đến mức tấm màn bảo vệ bản thân là Tiên Luân Thánh Địa cũng hủy diệt đi, tự cho là hậu chiêu ở bên trong Vũ Hóa Thiên Trì không gì có thể phá vỡ, có thể ứng phó mọi thứ.

Đến cùng vẫn là quá tự đại và ngu xuẩn.

Đúng là phí phạm cho nhiều lần luân hồi như thế.

Nhưng mà, Cố Trường Ca vẫn không ra tay với Khương Dương ở ngay trước mặt Yêu Yêu và tất cả mọi người, nếu như cứ thế thì hình tượng sư tôn của hắn sẽ sụp đổ.

Đến lúc đó hắn lấy lý do bị nhốt ở bên trong này, chờ canh đúng chuẩn thời cơ mới xuất hiện.

Hơn nữa, Nguyệt Minh Không còn đang ở bên ngoài Vũ Hóa Thiên Trì nhìn chằm chằm nơi này.

Cố Trường Ca dứt khoát lấy Tiên Thiên Thần chi niệm cảnh cáo nàng, tránh cho nàng xông tới, phá hủy kế hoạch của hắn.

Quan trọng nhất vẫn là, Cố Trường Ca cảm thấy dựa vào thủ đoạn của nàng, ở bên trong Vũ Hóa Thiên Trì không chừng sẽ phải chịu thiệt thòi dưới tay Nhân Tổ.

Việc nên làm nàng đã làm xong, hiện tại Cố Trường Ca chỉ cần thu lưới là được.

"Lời trăng trối? Ngươi vẫn là người đầu tiên dám nói với ta như vậy...ngươi đã biết thân phận của ta là Nhân Tổ, vậy cũng phải hiểu, ngươi không giết được ta đâu."

"Mặc kệ là luân hồi bao nhiêu lần, ta đều sẽ trở về."

Thần sắc Khương Dương trở nên vô cùng bình tĩnh, từ tốn nói.

Hắn tự biết một kiếp này đã không dùng được rất nhiều thủ đoạn nữa, mặt khác hắn cũng đã từ bỏ phản kháng.

Mặc dù việc này sẽ là vết đen trong những lần luân hồi của hắn.

Nhưng bây giờ đã không quan trọng nữa, hắn đã tính toán sẽ phá nát Luân Hồi Ấn, trốn vào trong luân hồi.

Đến lúc đó, trí nhớ kiếp trước của hắn thức tỉnh, khi hắn nhớ lại mọi thứ, hắn sẽ để cho Cố Trường Ca hiểu, cái gì gọi là hối hận.

Thủ đoạn của Nhân Tổ, hắn không có khả năng đoán được.

"Đã đến lúc này rồi, còn giả vờ nữa sao."

"Quên lời trước đó ta đã nói với ngươi rồi à, người trẻ tuổi bớt giả vờ đi? Đặt biệt là ở trước mặt ta."

Cố Trường Ca nghe vậy không khỏi cười nhạo một tiếng, đối với việc này không ngạc nhiên chút nào.

Ngược lại bàn tay to lớn của hắn đưa xuống dưới, phù văn lấp lóe, quy tắc trật tự rủ xuống, lập tức pháp ra âm thanh như núi biển gào thét, hóa thành một bàn tay lớn che kín trời đất, chụp xuống chỗ Khương Dương.

Phốc một tiếng!

"Đáng chết..." Khương Dương nhướng mày, muốn né về phía sau, nhưng mà căn bản không kịp.

Lực lượng đáng sợ nện xuống, khiến hắn ta lập tức ho ra một ngụm máu tươi, lục phủ ngũ tạng vỡ nát, nửa người nổ tung.

Cố Trường Ca khống chế lực đạo, không có ý định để hắn nhẹ nhàng chết đi.

Cái gọi là khí vận chi tử, trên người bọn hắn luôn mang theo một loại tự tin bẩm sinh, mà Nhân Tổ chính là tự tin chắc rằng không ai giết được hắn?

Đúng là nực cười.

"Bây giờ xem như ngươi giết ta cũng vô dụng, ta nên trở về thì sẽ trở về, không ai có thể ngăn cản mọi thứ."

"Ngươi có thể ngăn cản ta một kiếp, không thể ngăn cản được mãi mãi."

Ánh mắt của Khương Dương vô cùng âm trầm, tóc tai bù xù, chật vật đến cực điểm.

Giờ phút này hắn toàn thân đều là máu, nằm rạp trên đất không đứng dậy nổi, nhưng vẫn ngông nghênh không chịu khuất phục.

"Còn luân hồi bao nhiêu lần đều sẽ trở về, không cảm thấy rất ngáo à?"

Cố Trường Ca cười nhạt một tiếng, nói một câu khiến Khương Dương nghe không hiểu, nhưng rất hiển nhiên đó cũng không phải từ ngữ ca ngợi gì, thần sắc hắn có chút khó coi ,muốn mở miệng nói tiếp, coi như lúc này không chống cự được, nhưng đấu khẩu thì không thể chịu thua.

Ầm ầm! !

Nhưng mà, Cố Trường Ca không cho hắn cơ hội mở miệng.

Hắn lần nữa chìa ra bàn tay lớn rồi đánh tới, lần này đơn giản hơn, trực tiếp đem Khương Dương bắt lại trong lòng bàn tay, tựa như bắt lấy một con kiến hôi muốn nhảy nhót.

"Ngươi chết tâm đi, coi như ngươi hủy diệt chân linh của ta ,cũng sẽ không có bất kỳ tác dụng gì."

"Ta là bất diệt, ở mọi nơi đều có người đang ca tụng ta!"

"Thủ đoạn của ngươi, muốn giết ta còn quá non!"

Khương Dương cảm thấy như Cố Trường Ca đã thẹn quá hoá giận, muốn trực tiếp đem hắn bóp chết, nghĩ như vậy, trên mặt hắn thậm chí không khỏi lộ ra nụ cười đùa cợt.

Dù sao đây cũng là chỗ tự tin duy nhất của hắn ở trước mặt Cố Trường Ca.

Hết chương 560.
Bạn cần đăng nhập để bình luận