Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1540: Sương mù xám

Chương 1540: Sương mù xám

Trong Côn Sơn sương mù ngút trời, có thể nhìn thấy chướng khí tràn ngập khắp nơi, đủ loại khí tức hỗn loạn ở bên trong.

Có dư chấn từ trận giao chiến của Chí cường giả, còn có khí thế mà vô số năm qua chưa từng tản đi.

Cho dù là thần niệm mạnh mẽ nhất thì cũng khó mà thi triển được ở nơi này.

Đám người Cơ gia đi theo sau lưng Cố Trường Ca, một đường tiến vào Côn Sơn.

Những ngày này số lần bọn hắn xuất thủ không nhiều, phần lớn thời gian đều là Cố Trường Ca ở phía trước giải quyết đủ loại nguy cơ.

Mặc dù thỉnh thoảng Giang Thần cũng hỗ trợ tránh cho bọn hắn tiến vào khu vực nguy hiểm nhưng có thể an toàn tiến thẳng đến nơi này thì cũng là nhờ có Cố Trường Ca.

Ngay cả Cơ Sơ Nguyệt vốn dĩ là cực kỳ e ngại đối với Cố Trường Ca nhưng lúc nhìn thấy thân ảnh kia ở phía trước thì cũng không khỏi sinh ra một cảm giác an tâm.

Tựa như chỉ cần có Cố Trường Ca ở đây thì không cần phải lo lắng bất cứ điều gì nữa.

Vốn bọn hắn nghĩ chuyện cứu viện tiên tổ lần này trùng trùng nguy cơ, thời khắc này cũng trở nên thả lỏng hơn không ít.

Dọc theo đường đi tất cả mọi người Cơ gia đều rất buông lỏng, so với ban đầu vô cùng cẩn thận thì không biết là thư thả hơn bao nhiêu lần.

“Có lẽ sẽ thật sự cứu được tiên tổ…”

Cơ Sơ Nguyệt nhìn qua thân ảnh của Cố Trường Ca, trong lòng âm thầm chờ mong.

Trong suốt hành trình này nàng vẫn luôn cố ý né tránh ánh mắt của Giang Thần, không hề nói với hắn câu nào. Với cái nhìn của Cơ Sơ Nguyệt, sau khi xảy ra chuyện ở địa lao, hẳn là Giang Thần cũng đã hiểu ra hết thảy và tuyệt vọng đối với nàng rồi, đồng thời biết rõ báo thù là vô vọng.

Cho nên hai người cũng không cần phải tiếp xúc với nhau làm gì. Nàng chỉ hy vọng Giang Thần có thể sống sót, buông bỏ thù hận đối với Cố Trường Ca, đừng nên châu chấu đá xe, tương lai trải qua cuộc sống bình yên thuộc về chính hắn.

Vù vù vù!

Nhưng đúng lúc này, một cỗ sương mù màu xám mênh mông phô thiên cái địa không biết từ nơi nào thổi tới.

Kèm theo đó là khí tức âm u lạnh lẽo khiến người ta rợn hết cả tóc gáy, thậm chí cái lạnh còn thấm sâu vào tận linh hồn.

Chỉ trong nháy mắt, bốn phía biến thành một mảnh lờ mờ, bị sương mù đáng sợ bao phủ, toàn bộ quang tuyến đều không thể nhìn thấy.

“Đây là cái gì?”

Chứng kiến cảnh này, sắc mặt đám người Cơ gia biến hoá kịch liệt.

Mấy vị lão tổ cầm đầu cảm nhận được sự bất an trước tiên, thần hồn run rẩy, tim đập hơi nhanh.

Cỗ sương mù màu xám này hoàn toàn khác biệt với sương mù mà bọn hắn gặp phải trước đó, bên trong xen lẫn khí tức khiến bọn hắn lo lắng sợ hãi.

Loại khí tức chí cao vô thượng nhưng lại tuyệt diệt táng thế tựa như có thể nuốt trọn hết tất cả bọn họ.

Giờ khắc này, sắc mặt bọn họ trở nên kiêng kỵ và cảnh giác trước nay chưa từng có.

Giọng nói của một số người không khỏi run rẩy, tu đạo vô số năm nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bọn hắn gặp phải tình huống như vậy.

Ngay sau đó Thành đạo giả cũng vô cùng bất an chứ đừng nói là những người khác, sắc mặt bọn hắn trắng bệch, không ngừng run lẩy bẩy.

Luôn có cảm giác trong cỗ sương mù này táng diệt vô số sinh linh, mai táng rất nhiều kỷ nguyên, bọn hắn sợ hãi đến cực hạn.

Trước đó còn cảm thấy Côn Sơn không đến nỗi hung hiểm như trong lời đồn nhưng cảnh tượng này thật sự là khiến bọn hắn không thể yên lòng nổi, sau lưng đều là hàn khí.

“Tất cả mọi người không được tách ra, đi cùng một chỗ, đây là đại hung hiểm bên trong Côn Sơn.”

Sắc mặt của gia chủ Cơ gia là Cơ Hạo cũng trở nên nặng nề, trong tay hắn có một cái gương đồng cổ lão không rõ lai lịch.

Trên mặt kính óng ánh trong suốt đang phun ra quang hoa sáng chói, chiếu rọi khắp bốn phương tám hướng muốn xua tan sương mù màu xám.

Nhưng đi kèm với tiếng xèo xèo, gương đồng trong tay hắn lại nhanh chóng bị ăn mòn đến nổ tung.

Rất nhanh sau đó, rắc một tiếng cái gương vỡ nát, hoá thành bột mịn đầy trời.

Một màn này khiến sắc mặt đám người Cơ gia đại biến. Đó là món chí bảo cực kỳ huyền diệu mà trước kia gia chủ Cơ gia lấy được trong một di tích.

Ở một phương diện uy năng khác, thậm chí nó còn vượt qua Thành đạo khí.

Nhưng hôm nay chỉ bị nhiễm phải một tia sương mù màu xám mà chiếc gương đã trực tiếp nổ tung, có thể thấy sương mù màu xám bá đạo này đáng sợ như thế nào

Bọn hắn không dám khinh thường dù chỉ một chút, trong nháy mắt có rất nhiều tộc nhân Cơ gia tụ tập lại.

Tuy nhiên vẫn có mấy người chậm chân, bọn hắn tức khắc bị sương mù màu xám nuốt mất, ngay cả kêu thảm cũng không kịp đã biến mất không còn bóng dáng.

“Thứ này rốt cuộc là cái gì?”

Thần sắc bọn người Cơ Nghiêu Tinh, Cơ Sơ Nguyệt cũng thay đổi mãnh liệt, trước đó trong lòng bọn hắn còn cảm thấy may mắn, cho rằng hành trình đến Côn Sơn lần này còn lâu mới khủng bố như trong truyền thuyết.

Thế mà sau một khắc, đám sương mù màu xám khủng bố này xuất hiện lập tức đánh cho tất cả bọn hắn một cái tát thật mạnh.

“Trường Ca thiếu chủ đâu?”

Không ít tộc nhân Cơ gia phát hiện ra vấn đề, khoảnh khắc sương mù đánh tới, phía trước liền bị bao phủ.

Rất nhiều người không nhìn thấy thân ảnh của Cố Trường Ca, điều này khiến bọn hắn càng thêm bất an.

Dẫu sao thì Cố Trường Ca ở đây cũng cho bọn hắn cảm giác an toàn rất lớn.

Hiện tại hắn như thể bị cỗ sương mù màu xám này nuốt mất, trong lòng đám người Cơ gia càng lúc càng bất an.

Cỗ sương mù này thật sự là quá mức bá đạo và quỷ dị, thậm chí còn cho bọn hắn một loại cảm giác không rõ ràng, như thể sắp bị nuốt hết và táng diệt vào trong đó.

Hết chương 1540.
Bạn cần đăng nhập để bình luận