Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2364: Cự tuyệt

Chương 2364: Cự tuyệt

“Cố thúc, chốc nữa thôi là ta có thể tu tiên, trở thành thượng tiên rồi.”

Vương Tiểu Ngưu cũng không quên chia sẻ tin vui này với Cố Trường Ca đang đội mũ che.

“Cuối cùng ngươi cũng không cần phải lảm nhảm cả ngày.”

Cố Trường Ca mỉm cười, đưa tay sờ đầu hắn.

“Ha ha, còn không phải là do lúc trước ta không yên lòng...”

Vương Tiểu Ngưu gãi gãi sau ót, không biết tại sao hắn lại không dám ngang bướng trước mặt Cố Trường Ca. Lời nói và hành động đều cố gắng tỏ ra chững chạc và thành thục.

Mặc dù Cố Trường Ca hiền lành và dịu dàng, nhưng đôi khi sẽ mang lại cho hắn một cảm giác hồi hộp và đáng sợ. Vương Tiểu Ngưu cảm thấy đây chính là sự uy nghiêm được tích lũy từ lâu theo như lời trong sách nói.

Cho dù trên người của những người thuộc các gia tộc lớn ở trong thành, hắn cũng chưa từng cảm nhận được điều đó, cho nên nhiều khi hắn cũng không dám nói đùa trước mặt Cố Trường Ca.

Hôm nay hắn thật sự rất hào hứng và vui vẻ nên có chút đắc ý vênh váo.

“Đúng rồi, Cố thúc, Trần Nhã tỷ tỷ lại tới nữa rồi, nàng còn mang theo cả bà mối đến đây.”

Vương Tiểu Ngưu trợn mắt há mồm nhảy đến trước mặt hắn, không nhịn được ghé vào tai Cố Trường Ca nói nhỏ.

“Ta cảm thấy Trần Nhã tỷ tỷ thực sự rất thích ngươi.”

“Tiểu hài tử thì biết cái gì? Câm miệng cho ta.”

Vương Nhị Ngưu ở bên cạnh nghe thấy câu này, sắc mặt tối sầm lại, vươn tay gõ nhẹ vào đầu Vương Tiểu Ngưu một cái để hắn đừng nói nhảm nữa.

Dù sao, lai lịch của Cố Trường Ca cũng vô cùng thần bí, mặc dù hiện tại hắn tạm cư ở Thanh Sơn thôn, nhưng không ai biết khi nào hắn sẽ rời đi. Cũng không ai biết lai lịch của hắn, lại khiến cho nhiều cô nương trẻ tuổi trong làng thần hồn điên đảo, nếu không phải là hắn thì không chịu gả.

Điều này khiến Vương Nhị Ngưu bất lực, chỉ có thể thở dài trong lòng.

Hơn nữa, mặc dù một nhà ba người bọn hắn đều thân thuộc với Cố Trường Ca, nhưng điều đó không có nghĩa bọn hắn có thể quyết định hôn sự của hắn.

Nhiều nhất cũng chỉ có thể cho Cố Trường Ca vài ý kiến, chủ khách không thể đảo ngược.

“Trần Nhã? Có phải nàng là cô nương bán bánh hoa quế ở đầu thôn không? Nàng cũng không tệ, là một người kỹ tính và lương thiện.”

Cố Trường Ca nghe vậy, thần sắc lộ vẻ kinh ngạc, sau đó không thể không đồng ý nói.

“Không... không phải nàng...”

Khi hai phụ tử Vương Tiểu Ngưu và Vương Nhị Ngưu nghe thấy lời này, nét mặt có chút xấu hổ và cứng đờ.

“Tỷ tỷ bán bánh hoa quế tên là Hoàng Tiểu Du, không phải Trần Nhã tỷ tỷ.”

Vương Tiểu Ngưu nhanh chóng giải thích, hắn không ngờ Cố Trường Ca lại nói sai. Hơn nữa, những người dân làng gần đó đều nghe thấy, thật mất mặt mà.

“A? Nhớ nhầm rồi sao?”

“Là bán mứt táo và mứt quả hả? Hay là bán đậu hủ?”

Cố Trường Ca còn ngạc nhiên hơn và tiếp tục suy đoán.

“Cố thúc, ngươi để tâm một chút đi.”

“Trần Nhã tỷ tỷ là tỷ tỷ đẹp nhất thôn, chính là người thường hay đưa nước cho ngươi đó.”

Vương Tiểu Ngưu bất lực, rất muốn che mặt mình lại, nhanh chóng giải thích với Cố Trường Ca.

Tuy hắn còn nhỏ nhưng tất cả mọi người trong thôn hắn đều biết hết, không thể nào nhận lầm người.

Vậy mà,Cố thúc của hắn còn không thể nhận ra được các cô nương trẻ, không thể nhớ tên các nàng.

“Hóa ra là nàng, không phải ta đã từng nói với nàng rằng ta không có ý định kết hôn rồi hay sao?”

Cố Trường Ca bừng tỉnh gật đầu.

Ngoài cửa Vương gia, sắc mặt của bốn người nhà Trần Nhã đều có chút khó coi.

Dù cách một đoạn nhưng bọn hắn vẫn có thể nghe thấy cuộc trò chuyện ở bên kia. Những người dân làng mang dáng vẻ muốn xem náo nhiệt gần đó cũng kích động muốn cười thành tiếng.

“Tiểu Nhã, đây là người dịu dàng lễ độ lại ôn nhuận như ngọc mà ngươi nói sao.”

“Thật đáng giận, ngay cả chuyện ngươi là ai, tên gì người ta đều không nhớ rõ.”

“Ngươi còn muốn gả cho người ta?”

Trên người phụ mẫu của Trần Nhã có phong độ của người có trí thức, xuất thân từ một gia đình có học thức và tu dưỡng tốt, nhưng hiện tại cũng có chút tức giận, trên mặt hiện vẻ giận dữ.

Sau khi nữ nhi của bọn hắn kể rất nhiều điều tốt đẹp về người trước mặt này thì mới có thể thuyết phục được bọn hắn. Bọn hắn không ngần ngại hạ thấp mình, đi đến Vương gia để ngỏ lời cầu hôn.

Nhưng chưa kịp gặp mặt, ấn tượng của bọn hắn về Cố Trường Ca đã giảm xuống mức đóng băng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Nhị Nha cũng tràn đầy vẻ tức giận, bàn tay nhỏ nắm chặt lại, nói:

“Tỷ tỷ, ngươi không thể bị vẻ ngoài của hắn mê hoặc. Người này không biết tôn trọng ngươi, thậm chí còn không nhớ rõ ngươi là ai.”

Nàng rất tức giận, lộ ra một đôi răng mèo, đứng ở đó nghiến răng ken két.

Khuôn mặt Trần Nhã cũng đầy bất ngờ và xấu hổ, còn có một chút mất mặt, hai má nóng bừng.

Hôm nay, nàng tới cửa Vương gia, định đích thân đến làm mai, trong lòng đã tính toán kỹ, mặc kệ người ngoài đối đãi thế nào cũng đều sẽ nhẹ nhàng nói chuyện.

Nhưng không ngờ bản thân lại nghe được những lời này.

Chỉ là bây giờ nàng nghĩ lại, trước đó lần nào nói chuyện phiếm với hắn, hắn cũng sẽ không nói kiểu này. Trong ấn tượng của nàng, Cố Trường Ca là một công tử nhẹ nhàng, tốt tính, nói năng ôn hòa, lễ độ, đúng mực và khiêm tốn khiến cho người ta dễ nảy sinh thiện cảm.

“Cố công tử hắn không phải người như vậy, hẳn là hắn cố ý nói vậy chỉ để khiến ngươi tức giận, sau đó biết khó mà lui.”

Trần Nhã thấp giọng giải thích với phụ mẫu.

Lời giải thích này khiến phụ mẫu của nàng kinh ngạc.

“Cố công tử...”

Tuy nhiên lúc này, bên cạnh truyền đến một giọng nói thầm thì khiến Trần Nhã giật nảy mình. Nàng phát hiện, vị Tô cô nương kia chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở bên cạnh nàng.

Rõ ràng vừa nãy nàng còn đứng sừng sững ở trên không trung, chưa đáp xuống đất.

Đương nhiên, Trần Nhã cũng không nhận ra sự khác thường của nữ tử mặc bạch y, nàng vội vàng hành lễ nói:

“Tô cô nương”

“Chuyện này...”

Trước cửa Vương gia, lão đạo nhân đang vuốt râu mỉm cười, lúc này nụ cười trên mặt chợt đông cứng lại, sau đó cũng dần dần biến mất.

Hắn nhăn mày, có vẻ hơi ngạc nhiên.

“Tiên tổ...”

“Tiên tổ...”

Nam tử trung niên ở bên cạnh khó hiểu, không biết tiên tổ đang nghĩ gì, gọi mấy tiếng cũng không có phản ứng.

Nhìn theo tầm mắt của tiên tổ, nam tử trung niên nhìn thấy nam tử đội mũ che đi cùng với Vương Tiểu Ngưu.

Hết chương 2364.
Bạn cần đăng nhập để bình luận