Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1046: Một mối nhân duyên đẹp

Chương 1046: Một mối nhân duyên đẹp

Hắc Bạch học phủ, rộng lớn bao la, chiếm diện tích khoảng chín mười vạn dặm. Trong đó núi non bao phủ, núi cao sừng sững, tiên cầm vỗ cánh, thụy thú gầm thét, thắng cảnh của một phái tiên gia.

Trong đó, Thánh Sơn là dãy núi sừng sững hùng vĩ nhất của Hắc Bạch học phủ.

Lúc trước nghe nói nó dùng để trấn áp thế núi nơi khí vận long mạch phạm vi trăm vạn dặm, tiên vụ lượn lờ, tỏa ra đủ loại hào quang khác nhau, rực rỡ kinh người.

Hiện giờ, ở những dãy núi gần đó đã có nhiều bóng người xuất hiện.

Nam nữ già trẻ, bất kể tu vi cao thấp, đều lũ lượt kéo đến, muốn chiếm được một chỗ đứng có lợi nhất.

Ngoài ra, các thiên kiêu của các tộc các thế lực, tụ tập kéo đến, không chỉ đệ tử của Hắc Bạch học phủ, còn có đệ tử của các thế lực khác bồi dưỡng.

Thiên Kiêu yến, tên như ý nghĩa, dành cho tất cả các thiên kiêu của Yêu Giới, là một cơ hội để cá chép vượt long môn.

Phàm là thế hệ trẻ tuổi đều có tư cách tham gia bữa tiệc này.

Lúc này, trên một con đường nhỏ trên núi, một nam một nữ đang đi đường, nam tử mặc áo gai, lưng mang gùi, giống như nông dân đi hái thuốc.

Nữ tử bên cạnh cũng mặc áo gai, khuôn mặt nhợt nhạt như sáp, thậm chí có chút xấu xí.

Nhưng dáng người lại vô cùng khiến người khác ghen tị, mỗi đường cong đều tỏa ra sức hấp dẫn kinh người, làm cho nhiều nam tử ngang qua, không nhịn được trộm nhìn, sau đó sắc mặt thay đổi, có chút chán nản bỏ đi.

“Liên Nhi tỷ, ngươi nói xem chúng ta lần này có thể tìm được người mà sư phụ nói không?”

Lúc này, nam tử lưng mang gùi mở miệng, giọng nói mang theo tò mò hỏi.

Nữ tử nghe vậy, khẽ liếc hắn nói: “Nếu ở đây cũng không tìm được, vậy thì cả Yêu Giới lớn như vậy chúng ta cũng không thể tìm được hắn, hơn nữa theo trực giác của ta, hắn chắc chắn đang ở đây, làm chuyện gì đó gan to tày trời.”

“Vậy sau khi giao đồ cho hắn, có phải chúng ta có thể trở về cứu sư phụ rồi không?”

Trong ánh mắt nam tử xuất hiện tia hy vọng.

Nữ tử khẽ lắc đầu, không nhiều lời.

Hai người họ chính là chủ nhân phía sau Xuân Phong Ngọc Bích lâu Bạch Liên Nhi và Bạch Họa đã ẩn mình rời khỏi thượng giới, đến Yêu Giới, hoàn thành nhiệm vụ của Bạch Côn.

Sau đó, hai người chạy tới khu vực Thánh Sơn, bắt đầu theo mọi người chiếm chỗ có lợi.

Các thiên kiêu với khí tức cường đại, hào quang bao phủ, sớm đã chờ ở chân núi, trông khá mong đợi.

Thiên Kiêu yến này có khoảng trăm vạn sinh linh Yêu Giới đến xem, có thể nói là chuyện được cả giới quan tâm.

Ù ù!

Đúng lúc này, phía trên bầu trời đột nhiên xuất hiện luồng ánh sáng rực rỡ, lập tức hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.

Một luồng sáng trải dài trực tiếp thông đến chỗ Thánh Sơn.

Phía trên có bốn nữ tử xinh đẹp động lòng người, trong tay cầm bút mực giấy nghiên mà tới, gót sen uyển chuyển, giống như tiên nữ trên chín tầng mây.

“Là bốn đại nữ quan bên cạnh Hi Dao Nữ Hoàng.”

“Các nàng đã đến đây, nữ hoàng bệ hạ chắc là cũng sắp đến.”

Rất nhiều sinh linh nhìn thấy cảnh này, trong lòng càng kích động hưng phấn, nhận ra thân phận của bốn vị nữ tử vừa tới.

Gần Thánh sơn, bắt đầu có nhiều thân ảnh trọng thần xuất hiện, đều mang theo gia quyến và rất nhiều thuộc hạ, ngồi xuống khu vực dành cho khách của bữa tiệc.

Hơn nữa nhiều người còn phát hiện ra đại quân Yêu Giới đang tuần tra xung quanh Thánh Sơn, so với lần trước còn nhiều hơn gấp mấy lần.

Nhiều kỵ sĩ khí huyết cường đại, tuần tra khắp nơi, phát hiện ra sinh linh nào không đúng, lập tức ra tay tiêu diệt.

Lúc này, an toàn tính mạng cho nữ hoàng bệ hạ phải được đảm bảo.

Tuy tu vi của nàng rất mạnh, nhưng chưa đến mức bất khả chiến bại, cẩn thận một chút cũng không vấn đề gì.

Rất nhanh, từng vị thiên kiêu Yêu Giới hiện thân, đều là thế hệ người có tu vi cao thâm, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người, tiếng hô hào vang lên.

Một nữ tử xinh đẹp mặc váy dài vàng nhạt, cũng xuất hiện ở chân núi Thánh Sơn, tự nhiên thoải mái, lộ ra hơi thở thư hương của khuê các nhà đại gia.

Tống Ấu Vi, con gái duy nhất của đương kim Thái Phó.

Sự xuất hiện của nàng lập tức thu hút sự chú ý của nhiều thiên kiêu, toàn bộ ánh mắt rơi xuống, kinh ngạc, thán phục, ngưỡng mộ, kiêng kị không giống nhau.

“Thái Phó, nữ nhi của người mới chừng ấy tuổi mà đã có phong thái kinh người như vậy, thật khiến người khác hâm mộ.”

Bình Loạn Thiên Vương cười ha ha nói đùa với Thái Phó bên cạnh, trong lời nói có chút tôn kính.

Thái Phó nhẹ giọng cười, nói: “Thiên Vương quá khen rồi, nhưng nghe nói đứa con trai thứ ba của ngươi cũng là nhân vật không thể coi thường, trong một khoảng thời gian ngắn, đột nhiên nổi tiếng kinh người, quả thật là ẩn trong tuyết mười mấy năm, mai kia xuất thế thế vang danh thiên hạ , Ấu Vi cũng nhiều lần nói đến hắn trước mặt ta.”

Nghe vậy, sắc mặt Bình Loạn Thiên Vương càng thêm vui vẻ.

Hắn cũng chưa từng nghĩ, đứa con trai thứ ba mình còn không muốn gặp, tu vi bình thường không gì kỳ lạ, lại có ngày như vậy.

Bất kể là giấu tài cũng được, hay gặp được cơ duyên cũng thế, đối với hắn thì chỉ cần khiến hắn nở mày nở mặt, tất cả thứ khác đều không quan trọng.

Lúc này, trong lòng Bình Loạn Thiên Vương có một ý nghĩ, trên người Tống Ấu Vi cũng không có hôn ước ràng buộc, mà dường như lại có quan hệ không tệ với con trai thứ ba nhà mình, vừa hay rất thích hợp.

Nếu có thể tác hợp cho hai người, đối với hắn cũng là một chuyện tốt.

Hai người đang nói chuyện với nhau, thì có một bóng người mặc áo lam từ xa bước đến, khuôn mặt của hắn anh tuấn, dáng người cao ngất, mang theo vẻ tự tin và lạnh nhạt, chính là Quân Phàm.

Hắn nhìn quanh bốn phía, trên mặt mang theo ý cười thản nhiên, nhưng trong lòng cười lạnh thì thầm: “Hi Dao, ngày này đã tới, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Mà đúng lúc này, trên trời cao đột nhiên truyền đến tiếng gầm rú chấn động tám phương.

Ngay sau đó, một con thụy thú chín đầu giống như kỳ lân xẹt qua không trung, chân giẫm lên hư không, phát ra tiếng gió và sấm chớp.

Phía sau kéo theo một chiếc xe bằng ngọc màu đen, ầm ầm ngang qua bầu trời, khí thế hùng hổ, mênh mông kinh người.

Phía sau chiếc xe có một đại quân kỵ sĩ đông nghịt chạy theo, hoặc là khống chế chiến xa, hoặc là cưỡi hung thú đi theo.

“Nữ hoàng bệ hạ đến.”

Không biết là ai hô lên một tiếng, sau đó hầu như ánh mắt của tất cả mọi người nhìn lên, mang theo nét kính sợ.

Hết chương 1046.
Bạn cần đăng nhập để bình luận