Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2595: Đạt thành hiệp nghị

Chương 2595: Đạt thành hiệp nghị

“Sao có thể vừa khéo thế chứ?”

“Nếu cuộc sống của vài người kia không bị lệch quỹ đạo, vậy kẻ đó, chắc hẳn sẽ là cái mầm dẫn đến tai họa cho đấu trường Vạn Tộc sau này.”

“Vào ngày đó, giết chóc máu tươi phủ lấp toàn bộ đấu trường Vạn Tộc, vô số sinh mạng bị thôn phệ. Kẻ tóc xám kia là một trong số đó, tựa như tử thần giáng xuống thế gian, thu gặt linh hồn.”

Vương Hạc lẩm bẩm nói thầm, cẩn thận dò xét bóng dáng gầy yếu kia.

Việc này đối với hắn mà nói vốn chỉ là chuyện râu ria, bởi vì không liên quan đến hắn.

Trước đó Vương Hạc còn đang cân nhắc xem liệu có nên nhắc đến nó với Hồng Côi Tôn giả, để nàng tìm cách ứng phó sớm.

Nhưng bây giờ, nếu như kẻ tóc xám kia thật sự là mầm tai họa dẫn đến tai ương cho đấu trường Vạn Tộc trong tương lai, vậy hắn phải động tay động chân một chút rồi.

Dù sao nếu không gặp, hắn nhất định cũng sẽ không hao phí tâm tư để nghĩ cách. Bởi vì trước mắt còn có một chuyện khác quan trọng hơn.

Nhưng đã trùng hợp gặp phải, chẳng nhẽ không có lý do để nghĩ cách? Đây chính là tử thần trong tương lai.

“Vương Hạc, ngươi sao vậy?”

Hồng Côi Tôn giả để ý thấy sự khác thường trên gương mặt Vương Hạc, không thể không mở miệng hỏi han.

Vương Hạc giật mình, nét mặt quay trở về bình thường, khẽ lắc đầu.

“Không có gì, chỉ là bỗng nhiên chú ý đến trận chiến bên dưới, suy nghĩ đến một chuyện khác thôi.”

Hồng Côi Tôn giả tất nhiên không tin lý do này của Vương Hạc, nàng xem như khá hiểu rõ tâm kế và thủ đoạn của Vương Hạc.

“À, hóa ra là thế sao.”

Nàng cười cười, không trực tiếp vạch trần, ánh mắt cũng nhìn xuống đấu trường theo.

Vương Hạc nhìn chăm chú vào bóng dáng của kẻ tóc xám tro kia đang chém giết kịch liệt với đối thủ. Sau đó ánh mắt hắn lẳng lặng dời đi, nhìn về phía khác của đấu trường.

Sau đó, hắn không nhịn được thở dài.

“Trái lại Hồng Côi tiền bối không tiếc nhỉ. Một trong hai người đó, nếu bàn về thiên phú tu hành cũng chẳng kém gì truyền nhân vài gia tộc lớn hay đại môn phái. Thế mà bây giờ lại chém giết ở đây, mua vui cho kẻ khác.”

Hồng Côi Tôn giả mơ hồ đoán được dụng ý của Vương Hạc, cười đáp.

“Loại hạt giống trẻ tuổi thế này, trong đấu trường Vạn Tộc của ta cũng rất quý giá. Nếu không có tình huống gì đặc biệt, ta làm sao không tiếc chứ. Sao hả, chắc Vương Hạc ngươi cảm thấy hứng thú với hai hạt giống trẻ tuổi này sao?”

Nàng biết chuyện Vương Hạc thành lập Thập Hoang môn. Mặc dù mấy năm gần đây phát triển khá mạnh mẽ, liên tục không ngừng. Nhưng nếu bàn về căn cơ thì tất nhiên không so bì được với nhưng thế lực tồn tại đã hàng chục triệu năm, thậm chí còn xa xưa hơn thế. Nên nhất định Vương Hạc đang nghĩ cách để căn cơ Thập Hoang môn lớn mạnh hơn.

Hắn định tìm kiếm thêm vài tu hành giả và cường giả có thiên phú không tệ gia nhập vào Thập Hoang môn.

Hồng Côi Tôn giả suy đoán có lẽ bây giờ Vương Hạc đã động lòng quý tài, muốn lôi kéo hai người họ. Đấu trường Vạn Tộc bồi dưỡng những hạt giống trẻ tuổi này tất nhiên cũng vì lợi ích.

Chỉ cần Vương Hạc đưa ra cái giả đủ cao, Hồng Côi Tôn giả tất nhiên cũng có thể đồng ý với yêu cầu của hắn, để hắn đưa người đi.

Ngoài ra, cũng có thể thuận tiện bán một cái ân tình cho Vương Hạc.

Vương Hạc cũng không giấu diếm tâm tư của mình, nói thẳng ra.

“Không dối gạt gì tiền bối. Hôm nay trông thấy hai người này, đúng là ta cảm thấy có hơi không đành lòng. Nếu gia nhập Thập Hoang môn của ta, sẽ nhận được rất nhiều bồi dưỡng, tương lai thành tựu tuyệt đối không thấp. So với việc chém giết ở đây, mua vui cho người khác thì tốt hơn rất nhiều lần.”

“Ta đã tìm kiếm đệ tử môn hạ ở khắp nơi, trải qua nhiều khó khăn trắc trở cũng chưa chắc tìm được người phù hợp. Nhưng trong đấu trường này của ngươi, ta vừa liếc mắt đã chấm được hai người phù hợp.”

Hắn rất thông minh, không nói thẳng một người nào trong đó, mà nói thẳng là hai người. Như vậy, Hồng Côi Tôn giả sẽ không quá hoài nghi.

Như Vương Hạc dự đoán, sau khi nghe thấy những lời này, Hồng Côi Tôn giả đúng là không nghĩ gì nhiều.

Trên mặt nàng xuất hiện ý cười, nói thẳng.

“Ngươi muốn đưa bọn họ đi, thật ra cũng được, không cần phải chờ đến khi cuộc quyết đấu này kết thúc. Nhưng Vương Hạc, chắc hẳn ngươi biết rõ quy củ đấu trường Vạn Tộc của ta. Trước đây, những hạt giống trẻ tuổi này được các thế lực khác ngỏ đi mua lại, nhưng ta không thể đồng ý. Dù giữa hai ta có chút giao tình…” Nhưng nghe đến đây Vương Hạc cũng hiểu mọi chuyện đã thỏa, hắn nở nụ cười, ngắt lời nàng.

“Yên tâm, tại hạ chắc chắn sẽ không để Hồng Côi tiền bối chịu thiệt. Với sự hiểu biết của tiền bối về ta, chẳng lẽ còn phải lo lắng những chuyện này hay sao?”

Hồng Côi Tôn giả nghe thế cũng cảm thấy khá hài lòng.

Nàng vẫn tán thưởng Vương Hạc nhất, bằng chừng ấy tuổi đã nhanh chóng bước vào Đạo cảnh, thành tựu sau này chắc chắn không thấp. Nếu như hắn đã muốn hai hạt giống trẻ kia, vậy thì cho hắn, thuận tiện có thể có một món nợ ân tình sau này. Cuộc mua bán này, nàng kiếm bộn không lỗ.

Tâm trạng của hai người lúc này đều không tệ, Vương Hạc cảm thấy mọi chuyện đã chắc như đinh đóng cột, việc còn lại chỉ là chờ đợi cuộc quyết đấu này kết thúc là được.

Hắn dõi theo bóng dáng của người tóc xám tro, rất có lòng tin. Mặc dù tình huống hiện giờ trên sàn đấu kẻ đó nhìn như bị rơi xuống thế hạ phong nhưng nếu như ngay cả trận đấu thế này mà còn không ứng phó được thì tương lai sau này làm thế nào trả thù đấu trường Vạn Tộc?

Hết chương 2595.
Bạn cần đăng nhập để bình luận