Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2533: Tam tỷ

Chương 2533: Tam tỷ

Mái tóc Tiểu Vọng Nguyệt như muốn nổ tung, trong lòng tràn đầy cảnh giác và nỗi bất an.

Nàng thậm chí cảm thấy sau lưng mình nổi lên một tầng da gà và mồ hôi lạnh, giống như đối mặt với một tồn tại khủng bố không thể diễn tả nổi.

Hơn nữa Tiên Chi Chân Huyết mà nữ tử áo đen này vừa nói rốt cuộc có ý gì?

Trong ký ức truyền thừa của nàng căn bản không hề đề cập đến bất cứ chuyện gì liên quan đến Tiên Chi Chân Huyết.

“Ta là ai không phải chuyện quan trọng.”

“Chắc hẳn chủ nhân của ngươi được tán dưỡng ở nơi này, nếu đã thế thì ta cũng sẽ không làm khó ngươi.”

Nữ tử áo đen không trả lời vấn đề của Tiểu Vọng Nguyệt, mà chỉ là bình thản nói thêm.

Giọng điệu của nàng không quá nhanh, mỗi một chữ đều rất rõ ràng làm cho người ta có một loại cảm giác thong dong nắm giữ tất cả mọi thứ trên thế giới, đối mặt với bất cứ điều gì cũng không cần để ý, không nhanh không chậm.

Tiểu Vọng Nguyệt không kìm được sinh ra một loại ý niệm phải sùng bái thần phục khi đứng trước người này.

Nàng cảm thấy vừa hoang đường vừa đáng sợ, vội vàng lắc đầu xua bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Nữ tử áo đen không tiếp tục để ý tới Tiểu Vọng Nguyệt, mà xoay người đi vào trong điện.

Thấy cảnh tượng này, Tiểu Vọng Nguyệt lập tức trở nên vội vàng, cho dù trong lòng nàng cực kỳ bất an và sợ hãi, thì cũng lấy hết dũng khí chạy về phía trước, muốn ngăn cản nữ tử áo đen kia.

Thanh Y vẫn còn đang ngủ say ở trong đại điện, sao có thể cho phép người quấy rầy chứ. Mà bây giờ có khả năng là thời điểm mấu chốt để nàng ấy khôi phục.

“Ngươi làm gì thế, trong điện chính là nơi quan trọng, người không liên quan không thể bước vào.”

Nàng vừa hô to vừa xuất thủ.

Một đạo tiên quang rực rỡ từ trong tay nàng phun ra, đồng thời hư ảnh của một con Vọng Nguyệt Tiên Thú hiện lên đằng sau lưng nàng, sống động như thật, như thực chất tái hiện ở thế gian này.

Thân ảnh thon dài lượn lờ tiên huy tựa như núi non uốn lượn.

Trong đôi mắt màu đỏ thẫm tựa bảo thạch không tì vết kia tràn đầy sát khí, trực tiếp xông về phía nữ tử áo đen đó.

Tiểu Vọng Nguyệt không quá am hiểu giao chiến, từ khi xuất thế tới nay, đây là lần đầu tiên nàng giao thủ với người khác.

Việc ăn uống trong quá khứ không cần lo lắng, vô tư ngây ngô, thời điểm ở thượng giới cũng được Thanh Y chăm sóc rất tốt.

Mà chủ nhân Cố Trường Ca kia tuy rằng không chăm sóc nàng ra sao, nhưng tài nguyên nên có đều phân phó tộc nhân đưa tới cho nàng.

Điều này cũng dẫn đến việc Tiểu Vọng Nguyệt chỉ dựa vào ký ức truyền thừa theo bản năng xuất thủ về phía nữ tử áo đen, muốn ngăn trở bước chân của nàng.

“Biết rõ mình không phải là đối thủ của ta mà còn dám ra tay với ta ư, sự trung thành hộ chủ này ngược lại không tệ.” Nữ tử áo đen không hề quay đầu lại, vẫn bình thản mở miệng nói chuyện.

Có điều trong giọng điệu của nàng còn mang theo một tia tán thưởng.

“Đáng tiếc ngươi lãng phí luồng Tiên Chi Chân Huyết của ngươi, bất kể là Vọng Nguyệt Cổ Thú gì đều có thể dễ dàng trấn áp đánh bại ngươi, trong cơ thể tập hợp rất nhiều lực lượng lại không biết cách thi triển, xem ra chủ nhân của ngươi cũng chưa từng dạy ngươi, chỉ là đối xử với ngươi như sủng vật mà thôi.”

“Vọng Nguyệt cổ thú chân chính phải mở cương thác vực, công thiên lực địa trong chốn Thương Mang.”

Ầm!!!

Ngay giây phút nữ tử áo đen nói xong, xung quanh nàng xuất hiện một tầng gợn sóng màu vàng mơ hồ, im hơi lặng tiếng khuếch tán ra mọi chốn, dường như toàn bộ thời không và vũ trụ đều bị bao phủ trong đó.

Thời gian tại nơi này tựa như bị đóng băng, ngay cả dấu vết khi thời gian chảy xuôi cũng trở nên yên tĩnh. Tiểu Vọng Nguyệt lập tức trở nên hoảng sợ, nàng phát hiện ra mình bị cố định trên không trung.

Ngay cả suy nghĩ cũng giống như không thuộc về chính nàng, không thể suy nghĩ, không cách nào nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ tử áo đen bước vào trong điện như vậy

“Yên tâm đi, ta không có ác ý đối với chủ nhân của ngươi, ta đến đây cũng chỉ vì dẫn nàng về nhà mà thôi.”

Nữ tử áo đen bình thản nói, sau đó bước vào trong đại điện dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Vọng Nguyệt.

Trong đại điện vô cùng trống trải, từng tia sương trắng bốc hơi, bay bổng tại bốn phía, thoạt nhìn tựa như tiên cảnh.

Ở sâu trong đại điện có một cái giường mềm, màn che như mây, một thân ảnh linh lung ngồi xếp bằng tại chỗ, cảnh tượng mơ hồ như trong tranh.

Sau khi nữ tử áo đen đi tới nơi này, trên gương mặt nàng cũng để lộ vài phần phức tạp.

“Tiểu Cửu…”

Nàng đến gần bên giường mềm, đang định mở miệng thì Thanh Y vốn luôn nhắm mắt tu dưỡng bỗng nhiên mở mắt ra, dường như nàng đã sớm biết có người tiếp cận nơi này.

Đôi mắt Thanh Y ôn hòa trong suốt, giống như vầng trăng sáng, lại giống như ngọc thạch không tỳ vết, khi liếc nhìn làm cho người ta có một loại cảm giác tốt đẹp vô hạn.

“Tam tỷ…”

Thanh Y nhìn nữ tử áo đen trước mặt, nhẹ nhàng gật đầu, rõ ràng đã nhận ra đối phương. Trừ phi có dấu ấn nàng lưu lại, nếu không bất cứ kẻ nào cũng không thể tìm được nơi này.

Mà bây giờ, Cố Trường Ca hiển nhiên là không có khả năng đi tới nơi này. Cho nên loại trừ khả năng này, thì người có thể tìm được nơi này cũng chỉ có thể là tộc nhân của nàng.

Hết chương 2533.
Bạn cần đăng nhập để bình luận