Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1763: Thiếu niên Vương Kỳ

Chương 1763: Thiếu niên Vương Kỳ

Quang vũ ngân sắc bay lả tả, rơi xuống từ bầu trời thượng giới, theo không gian bình chướng rơi một mạch xuống mấy hạ giới mênh mông kia.

Ngày hôm đó, vô số tu sĩ sinh linh đều thấy được trận lưu tinh ngân sắc hùng vĩ rực rỡ này.

Có người tu vi cường đại muốn thôi diễn lai lịch của nó nhưng cuối cùng lại bị phản phệ cực lớn, vô cùng khiếp sợ.

Rất nhiều thế gia am hiểu bói toán thôi diễn đều ghi chép lại thiên tượng này, cảm thấy rằng không bao lâu nữa thượng giới sẽ lại đón một lần thịnh thế rực rỡ.

Cơn mưa sao băng lập lòe ngân sắc này chính là cảnh những tuổi trẻ hạt giống sắp nở rộ hào quang óng ánh trong thịnh thế.

Không giống với sự sợ hãi quá mức của các thế lực đạo thống ở thượng giới, trong rất nhiều hạ giới cách xa vô tận lại nghênh đón một hồi kịch biến bởi trận quang vũ ngân sắc này.

Cố Trường Ca xếp bằng trong Nhân Tổ Điện, pháp thân rộng lớn và cổ phác, ánh mắt lập lòe, trong đó hiện lên cảnh tượng diễn hóa giống như Vạn Cổ Chư Thiên.

Vù!

Tâm niệm của hắn khẽ động, bên trong hư không trước mặt lập tức hiện lên rất nhiều hình ảnh mơ hồ.

Những hình ảnh này rậm rạp chằng chịt, không đếm xuể giống như thế giới nối liền không biết điểm dừng, trong đó có sự phản chiếu hình ảnh của ti tỉ sinh linh tu sĩ.

“Trận kim thủ chỉ đại vũ này được ban xuống riêng cho bọn hắn nhưng rốt cuộc có mấy khí vận chi tử có thể thật sự đi đến bước kia đâu.”

Cố Trường Ca nhẹ giọng nói.

Từ sâu bên trong có hàng tỉ tia nhân quả chi tuyến tràn ra từ chỗ hắn đến Chư Thiên Vạn Vực.

Mặc dù trận kim thủ chỉ đại vũ này chỉ là do hắn nhất thời vui vẻ tạo ra.

Nhưng với cấp độ hiện nay của Cố Trường Ca thì nhất cử nhất niệm đều sẽ tạo thành kết quả khó có thể tưởng tượng nổi.

Hắn dùng Tín Ngưỡng chi lực như môi trường để đắp nặn ra kim thủ chỉ, từ đó hướng cho khí vận chi tử của chư thiên vạn vực trở thành tín đồ của hắn.

Có thể nói, hành động nhỏ này đã tạo ra kết quả như sơn băng hải tiếu, khó có thể tưởng tượng được.

Nhưng mà thật sự Cố Trường Ca khá mong chờ ngày đó.

Giang Sở Sở ở bên cạnh hơi nghi hoặc, không rõ Cố Trường Ca đang làm cái gì.

Từ góc độ của nàng thì những hình ảnh phản chiếu kia giống như là đến từ một góc của chư thiên, có hồng trần cuồn cuộn, cũng có chúng sinh muôn màu, vô cùng nhiều tầng hỗn tạp.

Nàng biết đây là sự vận dụng của Tín Ngưỡng chi lực.

Kỳ thực công pháp truyền thừa của Nhân Tổ Điện cũng có thể làm đến bước này, chỉ là không thể hiển hóa toàn bộ chư thiên giống như Cố Trường Ca.

Cái này không chỉ cần có một lượng Tín Ngưỡng chi lực khổng lồ làm môi trường mà quan trọng là cần có Tinh Thần lực vô cùng kinh khủng để chống đỡ.

Sợ rằng Kẻ thành đạo tầm thường còn lâu mới làm được thứ có trình độ như này.

“Thú vị...”

Mà lúc này, đột nhiên trong đôi mắt của Cố Trường Ca phản chiếu một bộ hình ảnh khiến cho hắn không nhịn được mà nhẹ giọng khen ngợi.

“Sao vậy?” Giang Sở Sở hơi hiếu kỳ tiến về phía Cố Trường Ca, đôi mắt sáng theo dõi hình ảnh trước mặt hắn.

“Ta nhìn thấy một thiếu niên khá thú vị, không chừng trong tương lai, hắn sẽ mang đến cho ta một bất ngờ lớn.” Cố Trường Ca mỉm cười, ánh mắt ôn hòa.

Hình ảnh trước mắt hắn vô cùng mơ hồ, cũng không rõ ràng, thậm chí chỉ có thể nhìn thấy một ít hình dáng.

Giữa thiên địa đều là mưa to lất phất, có vẻ cực kỳ u ám.

Một thiếu niên mặc trên mình bộ quần áo tả tơi, máu me toàn thân đang bị người ta truy sát.

Hai đầu lông mày của hắn tỏa ra phẫn nộ và kiệt ngạo, cho dù con đường phía trước là vách núi cheo leo nhưng hắn vẫn bất khuất mà ứng đấu với những người đuổi giết sau lưng mình.

“Chắc hẳn đây là một nơi xa xôi nào đó ở hạ giới...”

Nhìn vào những hình ảnh này, Giang Sở Sở kẽ chau mày.

Nàng cũng để ý đến thiếu niên mà Cố Trường Ca nói tới.

Nhưng mà cứ nhìn như vậy thì Giang Sở Sở hoàn toàn không thấy được chỗ nào khác thường, thậm chí nàng còn cảm thấy đây là một phế vật.

Nhưng mà đương nhiên người có thể được Cố Trường Ca coi trọng thì khẳng định phải có gì đó bất phàm.

“Ngay cả con sâu con kiến còn có ý chí lấy cung phệ long huống chi là phàm nhân?”

Cố Trường Ca mỉm cười, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào hình ảnh, giống như xuyên qua không gian vô tận rồi rơi vào trên người thiếu niên.

“A a a a...”

“Sở Tuyết, ta đối với ngươi chân thành, tại sao ngươi lại muốn làm thế với ta?”

“Tại sao ngươi không dám đi ra gặp ta?”

Trên đỉnh vách núi cheo leo, thiếu niên máu me khắp người phát ra âm thanh giận dữ vô cùng tuyệt vọng và không cam lòng giống như một đầu dã thú sắp đến tuyệt cảnh.

Truy binh phía sau vây quanh tầng tầng lớp lớp, ngăn hắn ở bên cạnh vách núi cheo leo.

Gió rét thấu xương ập tới, cuốn lấy mùi tanh của máu khiến người ta sợ hãi hồi hộp.

“Vương Kỳ, ngươi vẫn thực sự là một tên phế vật, đến lúc này rồi mà ngay cả điều này cũng không rõ ràng.”

“Ta rất vui lòng nhận lấy Phá Kính Huyền Đan của ngươi, sau khi đột phá Thần Hải cảnh thì ta có thể lập tức bái nhập Huyền Linh tông, sau đó trở thành một đôi uyên ương với Tống sư huynh rồi.”

“Ta sẽ luôn ghi nhớ việc ngươi đối tốt với ta.”

Nghe nói như thế, một thiếu nữ có tư thái yểu điệu, ngũ quan tinh xảo lắc đầu, chậm rãi đi ra từ phía sau truy binh.

Bên cạnh nàng còn có một nam tử trẻ tuổi nho nhã, cao lớn đi cùng, thần sắc hắn lạnh nhạt, đùa cợt nhìn thoáng qua thiếu niên.

Hai người ăn vận hoa lệ sạch sẽ, thần sắc lại cực kỳ lạnh nhạt nhìn xuống, so với thiếu niên chật vật trước mặt, quả thật bọn hắn tựa như người của hai thế giới.

Thiếu niên tên là Vương Kỳ nhìn thấy hai người hiện thân thì trong mắt càng thêm hận ý ngập trời, răng nghiến chặt, cả người đều run rẩy.

Hắn bị thiếu nữ tên là Sở Tuyết trước mặt lừa gạt, đêm khuya đi vào phủ Thành chủ, mạo hiểm tính mạng để trộm Phá Kính Huyền Đan, giúp nàng đột phá Thần Hải cảnh.

Vốn dĩ hắn cho rằng sau khi làm như vậy thì mình có thể đạt được chân tâm của thiếu nữ.

Thế nhưng ngay sau khi nhìn thấy Phá Kính Huyền Đan, nàng lập tức lật mặt, không những muốn cướp đoạt viên đan này mà còn phái người tiêu diệt hắn để tránh lưu lại hậu hoạn.

Hết chương 1763.
Bạn cần đăng nhập để bình luận