Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 676: Tử Dương Thiên Quân

Chương 676: Tử Dương Thiên Quân

Vừa dứt lời.

Thì ngay lập tức tử khí cuồn cuộn giống như tinh hà mênh mông,từ trong chỗ đó mãnh liệt tràn tới.

Chỉ thấy một bàn tay màu tím to lớn tựa như kình thiên bao trùm ép xuống, tựa như Thượng Thiên Chi Thủ mang theo quy tắc Thánh Cảnh đáng sợ.

Đột nhiên hướng về phía trước, tựa hồ muốn nghiền ép tất cả!

Tất cả thần thông và chiêu thức ở dưới một chưởng này, trong nháy mắt hóa thành bột mịn, trực tiếp tiêu tán, căn bản không thể chống cự một hơi.

Kinh khủng như vậy!

Phốc một tiếng!

"Không tốt…"

"Là Tử Dương thiên quân, tại sao hắn lại ở chỗ này?"

Thần sắc của đám người Tống Phàm trở nên khó có thể tin được.

Bị một chưởng này trực tiếp vỗ trúng, Tống Phàm trong nháy mắt phun ra một ngụm máu tươi, sau đó trực tiếp bay ra ngoài, đập ngã rất nhiều kiến trúc.

Nét mặt của hắn càng đột nhiên thay đổi, vô cùng kinh hãi và tái nhợt đi, giống như là gặp phải tồn tại đáng sợ gì đó.

Giọng nói và cơ thể, cũng không nhịn được run rẩy.

Sau một khắc, cự chưởng này tiếp tục vỗ xuống trên người bọn họ, khiến bọn hắn thổ huyết lần nữa, vô cùng chật vật.

Dư ba va chạm ở nơi đây trong nháy mắt nổ tung, khiến rất nhiều cây cổ thụ bị bật gốc, làm cho đại địa cũng nứt ra khe hở đáng sợ.

Rất nhiều kiến trúc đổ sụp, trở thành một vùng phế tích.

Cảnh tượng này, để cho Cố Tiên Nhi đang tính xuất thủ không khỏi ngơ ngác, nhưng nàng vẫn nhíu mày, nhìn chằm chằm đám người Tống Phàm, ánh mắt rất lạnh lùng.

"Nếu không phải ta vừa vặn đi ngang qua nơi đây, sợ là khó gặp được chuyện các ngươi ức hiếp sư muội mới nhập môn.”

"Đúng là làm hỏng quy củ, vứt bỏ mặt mũi đệ tử của Chân Tiên thư viện.”

Theo lời nói đó, trong không trung có dao động truyền đến.

Ngay sau đó, một nam tử áo bào tím cả người tử khí vòng quanh từ trong đó hiện ra.

Thân hình hắn cao lớn, dung mạo tuấn lãng, giữa mi tâm có một vết rạn màu tím, điểm thêm phần uy vũ.

Chính là Tử Dương thiên quân!

Giờ phút này, sắc mặt của hắn rất lạnh lùng, nhíu mày nhìn chằm chằm đám người Tống Phàm đang ho ra máu ở phia dưới, lạnh lùng nói: “ Nếu lần sau còn để ta thấy các ngươi bắt nạt người khác thì ta sẽ không thủ hạ lưu tình đâu.”

"Thân phận đệ tử Chân Tiên thư viện không phải là thứ để các ngươi cậy mạnh hiếp yếu.”

"Không dám, không dám. Chúng ta đều không dám nữa…”

"Cầu Tử Dương thiên quân tha mạng!"

"Tử Dương thiên quân tha mạng, chúng ta biết sai rồi, không dám bắt nạt ai nữa, cũng không dám cậy mạnh hiếp yếu.”

Đám người Tống Phàm, vô cùng chật vật, vội vàng hô lớn.

Giờ phút này không còn vẻ cường thế phách lối như vừa rồi nữa, thần sắc vô cùng sợ hãi, đang phát run.

Giống như người trước mặt không phải là người bình thường, mà là tồn tại khiến người ta sợ hãi.

"Biết thì tốt.”

Tử Dương thiên quân gật đầu, tựa hồ lúc này mới hài lòng, sau đó lạnh lùng quát: “Các ngươi còn không nhanh chóng xin lỗi vị sư muội này đi?”

Dứt lời, ánh mắt của hắn nhìn về phía Cố Tiên Nhi.

Thần sắc rất tự nhiên và hỏi, mang theo vẻ lo lắng cho sư đệ sư muội bình thường: “Vị sư muội này không sao chứ?"

"Không sao.”

Cố Tiên Nhi lắc đầu, thần sắc hơi trì hoãn, có chút nghi hoặc liếc nhìn nam tử trước mặt.

Tử Dương thiên quân?

Cái tên này ngược lại là có chút quen tai.

Trước khi nàng đến Chân Tiên thư viện hình như có nghe nói qua.

Đây là một vị cổ đại quái thai có thực lực rất mạnh, cũng là một tồn tại đứng đầu.

"Nhưng mà việc này cũng không cần ngươi ra tay giúp đỡ, chính ta có thể xuất thủ giải quyết.”

Cố Tiên Nhi lần nữa mở miệng nói, luôn cảm giác sự việc hôm nay có chút chẳng hiểu sao cả.

Tử Dương thiên quân nghe vậy tựa hồ có chút sững sờ.

Nhưng kỳ thật nhưng trong lòng lại là thần sắc quả nhiên, tính tình kiêu ngạo này không khác gì lúc đó chút nào.

Sau đó, hắn khẽ mỉm cười nói: “Xem ra ta xuất thủ ngược lại là có chút dư thừa, vị sư muội này tự tin như vậy, hẳn là có cách đối phó.”

"Tại hạ Tử Dương, là truyền nhân của Tử Phủ, xưng là Tử Dương thiên quân. Không biết sư muội xưng hô như thế nào? Có thực lực như này, chắc hẳn sư muội cũng không phải hạng người vô danh.”

Hắn lại lần nữa dò hỏi, rất khéo léo tự nhiên.

Lúc này cho dù là những người khác ở bên cạnh, cũng sẽ không cảm thấy quái dị.

Nghe thấy lời này, Cố Tiên Nhi ngược lại là thoáng sửng sốt, ánh mắt hơi nghi hoặc, cũng không mở miệng nói chuyện.

Chẳng biết tại sao nàng luôn cảm thấy việc hôm nay có chút bất thường.

Mặc dù nàng không muốn ra tay đánh những người đã nhận sai, hơn nữa đối phương còn ra tay xem như anh hùng cứu mỹ nhân, giúp nàng giải quyết mấy kẻ đáng ghét ở trước mặt.

Nhưng hành động này khiến nàng có chút không được tự nhiên.

Thấy Cố Tiên Nhi không nói gì, dáng vẻ của Tử Dương thiên quân cũng không thèm để ý, trên khuôn mặt vẫn mang theo nụ cười trầm ổn.

Ngược lại hắn nhìn về đám người Tống Phàm vẫn đang quỳ ở trên mặt đất lạnh lùng run rẩy, từ tốn nói.

"Hôm nay nếu không phải ta trùng hợp đi ngang qua nơi này, thì e rằng các ngươi còn không có lành lặn như vậy, thực lực của vị sư muội này không phải là người mà với chút năng lực ấy của các ngươi liền có thể khiêu khích.”

"Thật sự là không biết sống Chết.”

"Chúng ta đã biết, đa tạ Tử Dương thiên quân, về sau chúng ta không dám nữa!"

Đám người Tống Phàm nhao nhao mở miệng nói, rất là hoảng sợ.

Nghe thấy lời này của Tử Dương thiên quân, Cố Tiên Nhi sững sờ lần nữa, lông mày càng nhíu chặt.

Kỳ thật nàng cũng không rõ tính tình của Tử Dương thiên quân như thế nào, hay là có mục đích gì khác.

Nhưng nàng không ngờ vị cổ đại quái thai này sẽ nói những lời như vậy, thấy nàng giỏi như vậy sao? Cảm thấy đám người này không phải là đối thủ của nàng?

Lẽ nào hắn nhìn ra thủ đoạn át chủ bài của nàng ư?

Hết chương 676.
Bạn cần đăng nhập để bình luận