Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1794: Có việc cần nhờ

Chương 1794: Có việc cần nhờ

“Ngươi giúp ta thế nào?” Lục Minh truyền âm trầm giọng nói.

“Ta có thể giúp ngươi trở thành truyền nhân đời này của Địa Ngục. Thân phận này có thể sánh với Cố công tử kia.”

Ánh mắt nam tử trung niên trong khối đá vụn thần bí khẽ động, hắn cười nói, giọng điệu ẩn chứa sự tự tin.

Mặc dù hắn chưa từng rời khỏi khối đá vụn nửa bước nhưng những ngày này hắn vẫn biết được tin tức của ngoại giới thông qua Lục Minh.

Tuy rằng có rất nhiều lời đồn về tên công tử họ Cố khiến người khác kinh hãi và ngạc nhiên, nhưng trong mắt hắn lại cảm thấy không chân thật lắm, càng giống như là phóng đại vô số lần.

Làm sao thế hệ trẻ chỉ có chừng ấy tuổi lại có thể đạt được trình độ như vậy?

E rằng trong điển tịch cũng không có những ghi chép như thế.

“Truyền nhân của Địa Ngục?” Hô hấp của Lục Minh lập tức trở nên dồn dập, đương nhiên hắn rõ ràng điều này đại biểu cho cái gì.



“Gần đây, trong chiến trường bách giới có rất nhiều thiên kiêu mất tích một cách lạ thường sao?”

Một bên khác, trong cung điện huy hoàng nhất ở chỗ sâu tại Chu Tước phường.

Cố Trường Ca nhìn phần ngọc giản trong tay, đuôi lông mày khẽ nhíu.

Nhãn tuyến của Vạn Đạo Thương Minh trải rộng khắp nơi trên chiến trường bách giới, vì thế ngay cả những sự tình mà người thường khó phát hiện đều sẽ rơi vào mạng lưới tin tức của Vạn Đạo Thương Minh.

Hắn không nghĩ tới trong lúc điều tra hai thế lực sát thủ là Địa Ngục và Phù Đồ thì lại có được thu hoạch ngoài ý muốn này.

“Thiên kiêu mất tích một cách lạ thường? Điều trùng hợp là thể chất của tất cả bọn hắn đều ẩn chứa chỗ đặc thù nào đó?”

“Nếu như Tô Thanh Ca ở đây thì tại sao lại không tới gặp ta?”

Cố Trường Ca khẽ nhíu mày, cảm giác sự tình có chút nằm ngoài sự liệu của hắn.

Ngoại trừ Tô Thanh Ca, hắn không nghĩ ra trong giới này còn có tồn tại nào khác ngoài người thừa kế Ma Công.

Đương nhiên cũng chỉ có người thừa kế Ma Công mới có thể thôn phệ bản nguyên của thiên kiêu để tu hành, các thế lực đạo thống khác không dám làm như thế.

Thượng giới lớn như vậy xuất hiện một số công pháp kỳ dị tương tự với Cấm Kỵ Ma Công thì cũng không hiếm lạ.

Tuy nhiên Cố Trường Ca có một loại cảm giác, hẳn là Tô Thanh Ca đã từng tiếp xúc với Thiền Hồng Y.

Hiện nay có lẽ nàng đang ở trong chiến trường bách giới cho nên mới không đến đây gặp hắn mà lại còn cố ý né tránh hắn.

“Thì ra đã biết chân tướng rồi sao?”

“Nhưng đây cũng không phải một công cụ khôn khéo hợp cách, ắt hẳn nên…” Cố Trường Ca buông ngọc giản xuống, ánh mắt dần dần trở nên sâu thẳm...

“Công tử, đã đưa thiếu nữ Thanh Hồng Cổ giới ngài muốn tìm đến đây rồi.”

Ngay khi Cố Trường Ca đặt ngọc giản trong tay xuống.

“Đến rồi sao? Vậy để nàng vào đi.”

Thần sắc Cố Trường Ca khôi phục vẻ tự nhiên, hắn gật đầu nói.

Rất nhanh sau đó ở ngoài cung điện, Tam chưởng quỹ của Vạn Đạo Thương Minh dẫn thiếu nữ Tuyết Yên vào trong.

Nàng mặc váy đỏ, khuôn mặt trắng nõn thanh tú, ánh mắt trong veo như nước, tóc dài như mây, tuy nhiên sắc mặt lại có chút lo sợ, bàn tay trắng nõn bấu chặt lấy ống tay áo, trông rất bất an.

Dãy cung điện nguy nga nhất trong Chu Tước phường cao thủ như mây, ẩn giấu rất nhiều cường giả khủng bố.

Nhược Uyên hải mênh mông thần niệm, khí huyết cuồn cuộn như núi lửa phun trào, khiến mảnh thiên khung này như muốn rơi xuống.

Ánh mắt dò xét của bọn hắn làm nàng ngạt thở, thần hồn đều đang run rẩy.

Không chút khách khí mà nói, bất kỳ ai ở nơi này cũng giống như thần chi cổ lão, có thể tiêu diệt Thanh Hồng Cổ giới sau lưng nàng một cách dễ dàng.

“Tuyết Yên cô nương?”

Mà trong lúc Tuyết Yên đang suy nghĩ hỗn loạn, khó mà bình tĩnh, Cố Trường Ca đứng trước cung điện mỉm cười hỏi.

Hắn một thân bạch y, tóc đen xõa ra, dáng người cao ráo rắn chắc trông vô cùng giản dị mộc mạc. Hắn có dung mạo tuấn tú, nụ cười lại như gió xuân, rất dễ khiến nỗi lòng phức tạp của người ta bình ổn trở lại.

Nhìn bạch y nam tử siêu nhiên thoát tục tựa như trích tiên trước mắt, cho dù Tuyết Yên cảm thấy mình cũng không phải tục nhân nhưng khoảnh khắc này đây, trên gương mặt nàng lại hiện lên ráng hồng, qua mấy hơi thở mới bình thường lại được.

“Tuyết Yên bái kiến Cố công tử.” Nàng cung kính hành lễ, nhìn đến sau lưng Cố Trường Ca.

Thanh Nhi kính cẩn đứng hầu phía sau đang pha trà cho hắn.

Lõi cây trăm vạn năm gặp nước nóng thì ục ục sôi trào, lá trà trôi nổi, hương trà bốc lên thơm ngào ngạt, hiện lên nhiều dị tượng.

Đạo tắc đan xen, nắng sớm tràn ngập, tiểu kiếm vàng óng ánh, cổ chung lớn chừng bàn tay, tiểu đỉnh loé lên kim sắc… Xét về giá trị, chén trà này tuyệt đối là hạng nhất.

Loại thần vật trong truyền thuyết này Tuyết Yên cũng chỉ có thể nhìn thấy trong những điển tịch cổ lão, có thể hỗ trợ tu sĩ ngộ đạo. Thậm chí là cho dù chỉ ngửi được một hơi hương trà, tu vi cũng sẽ tiến triển cực nhanh, không ngờ rằng có một ngày nàng lại được tận mắt nhìn thấy.

Hơn nữa, trà này lại chỉ được xem như nước trà phổ thông để người ta uống hằng ngày.

Kể cả có dùng từ xa xỉ để miêu tả thì cũng lộ vẻ chẳng đáng kể.

“E rằng chỉ có những tồn tại vạn cổ, tay có thể lật giới mới có thể làm được…”

Tuyết Yên lập tức khôi phục dáng vẻ hoảng hốt, không bị những vật này quấy nhiễu nỗi lòng.

“Không biết… Cố công tử triệu kiến Tuyết Yên là có chuyện gì?”

Nàng chắp tay nói với Cố Trường Ca.

“Ta tìm ngươi đương nhiên là có chuyện cần nhờ.”

Cố Trường Ca mỉm cười, đưa tay ra hiệu nàng ngồi xuống.

Tuyết Yên hơi do dự.

Nàng không biết là chuyện gì mà Cố Trường Ca lại muốn tìm đến nàng.

Chuyện mà ngay cả Cố Trường Ca còn không làm được, nàng lại làm được sao?

Tuy nhiên nàng vẫn ngồi xuống, chờ hắn mở miệng phân phó.

Thanh Nhi đứng sau lưng thấy thế bèn đi qua chỗ Tuyết Yên rót cho nàng chén trà Ngộ Đạo rồi quay lại cung kính đứng sau lưng Cố Trường Ca.

Nàng biết Cố Trường Ca đang hạ một bàn cờ lớn, mà thiếu nữ Tuyết Yên trước mắt chính là một quân cờ cực kỳ thích hợp.

Hết chương 1794.
Bạn cần đăng nhập để bình luận