Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1856: Mưu đồ khác

Chương 1856: Mưu đồ khác

Vẻ mặt Cố Trường Ca vẫn vân đạm phong khinh, nghe vậy chỉ nở nụ cười nói: “Tiền bối nhận lầm người rồi, vãn bối không phải truyền nhân của ngươi, ngược lại là giết chết truyền nhân của ngươi rồi đoạt lấy truyền thừa của hắn.”

Hắn nói cực kỳ tùy ý, cũng không có ý định giấu diếm.

Tất nhiên Luân Hồi cổ thiên tôn đã đoán ra từ sớm, biết Cố Trường Ca không phải là truyền nhân mà hắn lựa chọn trúng. Mà nghe nói như vậy khiến rất nhiều sinh linh của Tuyệt Âm Thiên xôn xao chấn động.

Bọn hắn vẫn cho là Cố Trường Ca chính là truyền nhân chân chính của Luân Hồi Cổ Thiên tôn , căn bản cũng không biết chuyện này.

Truyền nhân của Luân Hồi cổ thiên tôn vậy mà lại bị Cố Trường Ca sát hạt?

Nhưng nghe nói như vậy, sắc mặt Luân Hồi cổ thiên tôn cũng không có biến hóa bao nhiêu, giống như đã biết từ sớm, chỉ mỉm cười nói: “Cho dù là vì nguyên nhân gì thì chỉ cần lấy được truyền thừa của bần đạo liền chính là truyền nhân của bần tăng.”

Ý của hắn chính là cho dù Cố Trường Ca thông qua phương pháp nào lấy được truyền thừa của hắn, chỉ cần truyền thừa của hắn rơi vào trong tay Cố Trường Ca thì Cố Trường ca chính là truyền nhân của hắn.

“Vậy vãn bối có cần kêu tiền bối một tiếng sư tôn hay không?”

Cố Trường Ca khẽ nhếch chân mày, cười nhạt một cái nói, trong lời nói không hề có chút tôn trọng nào.

Dường Như Luân Hồi cổ thiên tôn không thèm để ý đến chuyện này, mỉm cười nói: “Giữa người và ta cần gì những lễ tiết câu nệ phàm tục này chứ.”

Thực ra, khi nhìn thấy Cố Trường Ca thì hắn đã thán phục và có chút không thể tưởng tượng được.

Dù sao xem niên kỷ và căn cốt thì tuổi của Cố Trường ca cũng không lớn, thế nhưng tu vi lại khiến hắn có cảm giác vô cùng mênh mông, thậm chí còn có cảm giác vô cùng nguy hiểm.

Luân Hồi cổ thiên tôn dự định ngược dòng mảnh vụn thời gian để tính toán thôi diễn ra lai lịch và tương lai của Cố Trường Ca.

Nhưng đột nhiên lại có một nguy cơ khó mà tưởng tượng được bao phủ lấy hắn, khiến hắn suýt chút nữa bị phản phệ.

Vì vậy hắn không thể không dừng lại, không dám tiếp tục nhìn trộm.

Lai lịch của tên truyền nhân được tiện nghi trước mắt này không thể tưởng tượng nổi, với tu vi của hắn thì còn lâu mới đụng vào được.

“Cá mè một lứa, bây giờ còn muốn bắt đầu ôn chuyện à?”

Mấy vị cổ tổ vẫn luôn lạnh lùng nhìn hết thảy cũng không nghĩ tới Luân Hồi cổ thiên tôn lại không thèm để ý thân phận của Cố Trường Ca, cũng không quan tâm Cố Trường Ca giết chết truyền nhân của truyền nhân chân chính của mình rồi cướp đi cơ duyên tạo hóa.

“Chư vị đạo huynh vẫn còn khỏe mạnh chứ? Trong mắt bần đạo thì mấy vị cũng sắp thành đèn cạn dầu rồi.”

Nghe nói như vậy, Luân Hồi cổ thiên tôn mới dời sự chú ý khỏi Cố Trường Ca rồi mỉm cười với mấy vị cổ tổ, lộ ra vẻ lãnh đạm.

Vóc người của hắn chỉ thuộc mức trung đẳng, đứng trong mấy vị cổ tổ sừng sững trông cục kì nhỏ bé.

Thế nhưng trên người lại tràn ngập một loại khí tức khủng bố, ngay cả quy tắc trật tự cũng trở nên mơ hồ, không ai dám hỏi lại.

“Trước đây ngươi đã lập lời thề đại đạo giúp chúng ta tìm ra vùng đất thần bí kia, bây giờ ngươi lại bội ước phản bội chúng ta, ngươi không sợ đạo tâm bị phản phệ sao?”

Một vị cổ tổ sắc mặt khó coi nói, bị Luân Hồi cổ thiên tôn đâm thủng nỗi lòng.

“Đúng thật là bần tăng từng thề giúp các vị đạo huynh tìm được chỗ kia.”

“Đương nhiên điều kiện tiên quyết là các vị đạo huynh phải giao ba miệng giếng kia cho tại hạ…”

Luân Hồi cổ thiên tôn ở nụ cười ôn hòa, sâu trong đôi mắt lại là một mảnh lạnh nhạt thâm thúy.

Ở thời điểm này, hắn đã không thèm che giấu ý đồ và mục đích của bản thân nữa.

Từ đầu đến cuối mục đích của hắn chưa từng thay đổi, trước kia vì kiêng kị lục đại cổ tổ có thủ đoạn gần như bất tử bất diệt nhưng sau này hắn hiểu ra, bọn hắn đều dựa vào ba miệng giếng cổ kia nên liền bắt đầu tính toán lập mưu chiếm đoạt giếng cổ.

Bởi vì lục đại cổ tổ có phục sinh tái tạo thì cũng sẽ lâm vào một đoạn thời gian suy yếu.

Mà quá trình phục sinh tái tạo chính là quá trình uống nước giếng từ ba miệng giếng cổ kia.

Đến lúc nước giếng cạn kiệt cũng chính là lúc đại địa tiêu tan.

“Luân Hồi cổ thiên tôn , ngươi đừng có mơ tưởng, giếng cổ là nơi bản nguyên của chúng ta, há lại có thể đưa cho ngoại nhân như ngươi?”

Ngoại trừ vị cổ tổ chưa tái tạo thân thể thì sắc mặt năm vị cổ tổ nơi này đều trầm xuống, sát ý mãnh liệt.

“Vô Lượng Tiên Tôn.”

“Nếu hôm nay truyền nhân của bần đạo cũng ở đây, vậy thì ba miệng giếng tổ là do hai ta chiếm giữ.”

“Nếu chư vị đạo huynh thông minh thì cũng không cần dựa vào nơi hiểm yếu mà chống lại.”

Luân Hồi cổ thiên tôn lắc đầu, dường như đang khuyên giải mấy vị cổ tổ.

Hắn mang dáng vẻ tiên phong đạo cốt, tất nhiên có thể tính kế lâu như vậy, từ trong bóng tối mưu đồ chư thiên vô tận năm tháng thì sẽ không phải kẻ lương thiện gì.

Hơn nữa hắn nhìn ra được, lúc hắn còn chưa hạ xuống nơi đây thì tên truyền nhân tiện nghi này của hắn cũng từg giao thủ với lục đại cổ tổ.

Thậm chí có hai vị cổ tổ vì vậy mà vẫn lạc, chịu đựng tái tạo thân thể, rơi vào giai đoạn suy yếu một thồi gian.

Ánh mắt Cố Trường Ca mang theo dị sắc mà nhìn Luân Hồi cổ thiên tôn , trong lòng cũng không ngờ tới mục đích thực sự của Luân Hồi cổ thiên tôn lại là cái này.

Nếu Luân Hồi cổ thiên tôn mưu đồ lâu như vậy chỉ vì khởi nguyên chi khí của Tuyệt Âm Thiên thì cũng quá đơn giản rồi?

Hắn luôn có cảm giác Luân Hồi cổ thiên tôn còn có ý đồ khác.

Nhiều năm như vậy vẫn luôn ẩn núp dưới mặt đất, khẳng định mưu đồ chuyện khác.

“Xem xem hắn mưu đồ chuyện gì, nói không chừng có thể sử dụng cho bản thân ta.”

Trong đầu có rất nhiều ý niệm thoáng qua, sắc mặt Cố Trường Ca khôi phục tự nhiên, mỉm cười nói với Luân Hồi cổ thiên tôn : “Nếu sư tôn đã nói thì hôm nay Trường Ca sẽ giúp sư tôn đoạt được ba miệng giếng cổ này.”

Hết chương 1856.
Bạn cần đăng nhập để bình luận