Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 619: Vì sao trên thế gian lại có người vô sỉ như thế?

Chương 619: Vì sao trên thế gian lại có người vô sỉ như thế?

Doanh Ngọc lúc này, cũng không nhịn được tuyệt vọng, nhắm hai mắt lại.

Thủ đoạn bảo mệnh lớn nhất của nàng, chính là chuông cổ hoàng kim ở trong thần hồn.

Trừ thứ đó ra, không còn thủ đoạn nào nữa có thể ngăn cản một kích này.

Nhưng sau một khắc, cái chết đau đớn như trong tưởng tượng của nàng lại không có, mà thay vào đó là một âm thanh ôn nhu và bình thản truyền đến.

Phía trước bạo phát ba động khủng bố, một chưởng của tên Đại Thánh này, bị người nào đó dùng binh khí Đại Thánh ngăn lại.

"May mà chạy tới kịp cũng không tính là trễ."

Nghe thấy lời này, Doanh Ngọc đột nhiên mở mắt ra.

Con người của nàng trừng lớn khó có thể tin được.

Chẳng biết từ lúc nào, trước mặt nàng bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh trẻ tuổi, cũng không cao lớn lắm nhưng lại vô cùng thẳng tắp.

Ánh mắt ôn nhu bình thản, mặc bộ đồ màu trắng, sợi tóc bay phất phới.

Lộ ra khí khách siêu nhiên, cho dù gặp phải cục diện như này cũng ung dung và không vội.

Phảng phất có thể kéo thiên địa sụp đổ.

Người đến chính mà Cố Trường Ca vẫn luôn âm thầm xem kịch từ lâu, bây giờ mới xuất hiện.

"Cố công tử...”

Doanh Ngọc gần như lẩm bẩm hô lên ba chữ này.

Chẳng biết từ lúc nào mà ngân sắc tựa như bảo thạch trong con ngươi đều là bóng lưng này, thật lâu không thể tan biến.

"Trường Ca thiếu chủ!"

"Là Trường Ca thiếu chủ, quá tốt rồi! Chúng ta được cứu rồi!"

"Trường Ca thiếu chủ tới cứu chúng ta!"

Giờ khắc này, khắp nơi yên tĩnh trong nháy mắt,rồi ngay sau đó phát ra tiếng gầm thét đáng sợ.

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm thân ảnh trong không trung, cũng không nhịn được bắt đầu vui mừng vô cùng kích động, có cảm giác sống sót sau tai nạn.

"Cố huynh rốt cục tới rồi, nếu như chậm nửa bước thì chỉ sợ hôm nay tất cả mọi người đều sẽ chết ở đây”

"Nhưng mà lại có ba tên Đại Thánh, cho dù là Cố huynh chỉ sợ cũng khó mà giải quyết nổi.”

"Không biết hắn sẽ đối phó ra sao?"

Đám người Diệp Lang Thiên nhao nhao thở phào một hơi, không khỏi nở nụ cười, so với vừa nãy thì thả lỏng hơn..

Chẳng biết từ lúc nào, Cố Trường Ca ở trong mắt bọn họ đã trở thành đại diện cho sự yên ổn.

Có hắn ở đây, tất cả nguy hiểm đều có thể hóa giải.

Người thừa kế ma công, cũng không ngoại lệ!

"Đồ tiểu bối kia, ngươi là người phương nào? Lại dám tìm đường chết?"

Thấy một chưởng của mình bị chặn lại, tên Đại Thánh ẩn nấp trong áo bào đen kia, tựa hồ vô cùng tức giận.

Từng sợi kim quang trong con ngươi giống như có thể phá hủy hết tất cả.

Hắn nhìn chằm chằm Cố Trường Ca, chú ý đến chiếc gương cổ trong tay hắn, sát khí ngập trời.

Vừa rồi, Cố Trường Ca dùng mặt gương cổ này để ngăn hắn lại.

Tất cả mọi người thấy thế, trong lòng liền dâng lên hi vọng.

Cố Trường Ca nhiều thủ đoạn.

Hắn đã có dũng khí đến đây thì chắc chắn là có cách, bằng không cũng không có khả năng ngăn cản ở trước mặt Doanh Ngọc, cứu nàng một mạng.

"Cố Trường Ca!"

Giờ phút này, Doanh Sương cũng nhìn chằm chằm Cố Trường Ca, vô cùng phẫn nộ, trong mắt đều là sát ý và cừu hận.

Nếu không phải khó mà thôi động chuông cổ hoàng kim này, thì hắn cũng muốn ra tay trấn sát Cố Trường Ca.

Người khác không biết.

Nhưng hắn lại biết, tất cả chuyện này chỉ sợ là do Cố Trường Ca tự biên tự diễn, bao gồm cả lần xuất thủ cứu Doanh Ngọc vừa nãy, cũng là mưu đồ của hắn.

Nhưng mà, Cố Trường Ca hoàn toàn không thèm để ý đến vẻ mặt của hắn.

Cũng không thèm quan tâm ba tên Đại Thánh ở trước mặt này.

Hắn phối hợp mở miệng.

"Doanh huynh cho đến bây giờ cần gì chấp mê bất ngộ vậy chứ? Nếu như ngươi hủy bỏ cấm kỵ ma công, có lẽ chúng ta còn có thể ngồi xuống cùng nhau uống một chén rượu, vui vẻ nói chuyện.

“Bộ dáng bây giờ của ngươi có gì tốt đâu? Ai cũng kêu đánh, là địch nhân của tất cả mọi người."

"Cấm kỵ ma công chính là đồ vật nên tan biến trong dòng sông lịch sử từ lâu rồi, ngươi cần gì tham lam đồ vật này.”

Cố Trường Ca hơi thở dài nói, ngữ khí rất là tiếc hận.

“Cố Trường Ca đồ tiểu nhân hèn hạ, mọi thứ đều do ngươi giở trò thì có.”

"Nếu không phải là ngươi, thì tại sao ta sẽ trở nên như này? Bây giờ ngươi bớt giả vờ là người tốt lành đi.”

Nghe thấy lời này của Cố Trường Ca, Doanh Sương tức đến mức bể phổi, căn bản không có bộ dáng tỉnh táo như vừa rồi.

Giờ khắc này hắn chỉ hận không thể giết chết Cố Trường Ca, rõ ràng chính là Cố Trường Ca vu oan hãm hại cho hắn.

Hết lần này tới lần khác còn ra vẻ như quang minh lẫm liệt.

Vì sao trên thế gian này có người vô sỉ như thế chứ?

"Ta biết ngươi hận ta, nhưng nếu như không như thế thì sẽ bị rất nhiều tu sĩ ám hại.”

"Vạch trần thân phận của ngươi, tất nhiên là hoàn toàn khiến cho ngươi hận ta đến thấu xương, nhưng không còn biện pháp nào khác nữa.”

"Mặc dù Cố mỗ tự xưng không phải là người tốt lành gì, nhưng cũng không làm được loại việc ‘thấy chết mà không cứu’.”

Nghe vậy, Cố Trường Ca chỉ lắc đầu, rất bất đắc dĩ.

Nhưng mà rất nhanh, thần sắc của hắn nghiêm túc lại, có chút lãnh ý, “Ngươi tốt nhất không nên làm ra việc đồ sát gì cả, thậm chí ngay cả muội muội của ngươi cũng không buông tha.”

"Thế gian này còn có người tuyệt tình như thế sao?”

"Cố Trường Ca.”

“Lời như này cũng chỉ có ngươi mới có thể nói ra được!”

Doanh Sương tức giận đến mức muốn thổ huyết, đầu như muốn nổ tung.

Chưa từng có lúc nào giống như hôm nay, chỉ mấy câu liền đã bị chọc tức thành ra như vậy.

Trước kia hắn có thể vô cùng nhẫn nhịn, sẽ không bởi vì người khác mà để ý cái gì.

Nhưng Cố Trường Ca ở ngay trước mặt mọi người, vu oan cho hắn mà hắn lại không có chứng cứ, làm sao hắn có thể nhịn được chứ?

"Người thừa kế yên tâm, chúng ta bây giờ liền giết hắn!"

"Bao gồm cả hắn, hôm nay không ai có thể sống sót rời khỏi nơi đây!”

Lúc này, ba tên Đại Thánh cùng nhau mở miệng, ánh mắt rất lạnh lùng nhìn chằm chằm Cố Trường Ca, bắt đầu xuất thủ.

Hết chương 619.
Bạn cần đăng nhập để bình luận