Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1612: Cưới!

Chương 1612: Cưới!

“Minh Không là vị hôn thê của ta, vậy thì ngươi là gì của ta?” Cố Trường Ca vẫn cười khẽ.

“Ngươi…” Nghe được vấn đề này, Giang Sở Sở lại xấu hổ, không hiểu sao trong lòng lại có một nỗi buồn vô cớ.

Đúng vậy, Nguyệt Minh Không là vị hôn thê danh chính ngôn thuận, vậy nàng là gì chứ?

Cố Trường Ca thở dài nói: “Ta hiểu, có lẽ sau này ngươi sẽ là một nha hoàn bị xem thường, chuyên môn bị người khi dễ.”

“Không những bị ta bắt nạt mà còn bị người khác bắt nạt…”

“Không cho phép ngươi bắt nạt ta.”

Mặc dù Giang Sở Sở đang điều chỉnh tâm trạng nhưng nghe đến lời này vẫn có cảm giác ủy khuất, rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Cố Trường Ca.

“Vậy sau này ngươi đừng làm nha hoàn bị khinh bỉ kia nữa.” Cố Trường Ca cười cười, lộ ra thần sắc thương tiếc.

Giang Sở Sở luôn có cảm giác hôm nay hắn chỉ là đùa nàng mà thôi.

“Ngươi sẽ lấy ta đúng không?” Nàng buông mắt xuống, âm thanh dần trở nên trầm thấp.

Cưới!

Trong đầu Cố Trường Ca lập tức hiện lên chữ này sau đó mỉm cười nói: “Đó là đương nhiên.”

Sắc trời như sắc quýt, hoàng hôn dần dần rủ xuống, hai người sóng vai dạo bước trong Hoàng cung giống như một đôi thần tiên quyến lữ.

Mặc dù nói rất nhỏ nhưng Giang Sở Sở luôn cảm thấy ánh mắt của những thị vệ xung quanh kia đang lặng lẽ nhìn bọn nàng.

“Vậy bây giờ Thác Bạt Tiêu Dao đang bị nhốt trong thiên lao, chúng ta có nên đi giết hắn rồi đoạt lấy Chưởng Thiên Kiếm không?”

“Chắc hẳn thiên lao của Đại Du tiên triều sẽ không ngăn nổi hai chúng ta.”

Sau khi trở lại đường, Giang Sở Sở thần xui quỷ khiến thế nào mà lại nghĩ tới chuyện này, đột nhiên hỏi.

Cố Trường Ca không ngờ nàng sẽ nói như vậy, tay đặt trên khuôn mặt nàng cười nói: “Đương nhiên là phải giết, ta muốn đoạt lại Chưởng Thiên Kiếm nhưng mà cũng không phải chúng ta, mà là ta.”

“Ta cũng có thể giúp...” Giang Sở Sở không nhịn được mà nói.

Cố Trường Ca khẽ gật đầu nói: “Không cần. Đừng quên thân phận của ngươi, ngươi là Thánh nữ của Nhân Tổ điện, loại chuyện này cũng không phù hợp với ngươi.”

Từ nhỏ Giang Sở Sở đã bị Nhân Tổ điện tiêm nhiễm ý nghĩ tấm lòng phải mang thiên hạ thương sinh, lo liệu chính nghĩa, nếu nàng làm loại chuyện này cũng sẽ chỉ vô duyên vô cớ vấy bẩn bản tâm hướng đạo của mình mà thôi.

“Vì ngươi ta cũng đã chối bỏ sư môn, những chuyện này thì tính là cái gì.” Giang Sở Sở rũ mắt, nàng hiểu được ý tứ của Cố Trường Ca.

“Thế nhưng ta cũng không muốn ngươi rơi vào phàm trần, nhiễm phải những thứ thô tục kia.” Cố Trường Ca mỉm cười.

Đôi mắt Giang Sở Sở ngưng lại trên mặt hắn rồi mới nhẹ giọng ừm một câu.

Giờ khắc này nàng cảm thấy việc mình bỏ ra nhiều như vậy vì Cố Trường Ca là đáng giá.

Lúc Cố Trường Ca trở lại cung điện thì quả nhiên Du Thiên Chính đang chờ ở đó giống như dự đoán của hắn.

Hắn im lặng không nói, mặc dù vẫn tỏ vẻ cung kính nhưng cả người lại mang theo một chút không cam lòng, tựa hồ muốn Cố Trường Ca giải thích với mình.

“Ngươi đi nghỉ trước đi.”

Cố Trường Ca mỉm cười, bảo Giang Sở Sở rời khỏi rồi mới đi qua.

“Du Thiên Chính bái kiến Trường Ca thiếu chủ.”

Dáng vẻ của Du Thiên Chính cực kỳ giống Du hoàng, miệng mũi chính trực nhưng dường như càng lớn tuổi thì trên người hắn lại càng có cảm giác tang thương.

Hắn nghe theo sự phân phó của Cố Trường Ca mà hủy bỏ kế hoạch ám sát Nhị hoàng tử Du Liệt trong Thú Liệp đại hội.

Nhưng hắn vẫn nghĩ không thông, tại sao Cố Trường Ca phải làm như thế.

Nếu Nhị hoàng tử Du Liệt chết ở nơi đó thì toàn bộ Đại Du tiên triều đều sẽ đại loạn, rất nhiều thủ đoạn mà hắn bày ra cũng có thể phát huy tác dụng.

Đây cũng là điều hắn luôn muốn chất vấn Cố Trường Ca.

Cố Trường Ca nghe vậy thì mỉm cười, không nhanh không chậm mở miệng nói: “Sao nào, tới gặp ta có chuyện gì?”

Hắn biết rõ nhưng vẫn cố hỏi vì muốn biết thái độ của Du Thiên Chính.

Nếu Du Thiên Chính thông minh thì sẽ ngoan ngoãn nghe theo phân phó của hắn, hỏi cũng đừng hỏi.

Vậy thì Cố Trường Ca có thể tha cho hắn một lần.

Nhưng nếu hắn không biết tốt xấu thì đương nhiên Cố Trường Ca cũng sẽ không lưu tình.

“Có một việc ta vẫn không hiểu, mong Trường Ca thiếu chủ có thể giải thích giúp ta.”

Du Thiên Chính ngẩng đầu, lời nói mang theo một chút chất vấn, những ngày qua trong lòng vẫn luôn cảm thấy không cam tâm.

“A, ngươi không rõ chuyện gì?” Cố Trường Ca vẫn không nhanh không chậm mở miệng.

Du Thiên Chính trực tiếp nhìn hắn: “Ta mang theo thành ý và bản ý hợp tác với Trường Ca thiếu chủ, nếu có thể tiếp quản Đại Du tiên triều thì sau này ắt sẽ phải lập lời thề Thiên Đạo, chắp tay dâng lên giang sơn Đại Du, thế nhưng Trường Ca thiếu chủ ngươi cũng không nói cho ta biết tại sao phải từ bỏ ám sát. Ngươi đã quên ước định giữa hai ta hay là vẫn luôn cùng với Du hoàng trù tính bắt ta?”

Lần này Du Thiên Chính đã chuẩn bị rất kỹ mới đến cho nên lời nói cũng không hề khách khí.

Trước kia cũng bởi vì hắn quá khách khí nên mới khiến Cố Trường Ca cảm thấy hắn dễ bị ức hiếp mà hạn chế hắn.

Tu vi của Du Thiên Chính cũng mạnh hơn Du hoàng nửa bậc, công pháp thần thông mà hai người ta luyện cũng không hoàn toàn giống nhau.

Hắn đã nằm gai nếm mật mấy năm qua cho nên lúc này cho dù phải đối mặt với Kẻ thành đạo thì hắn cũng có thể đánh được một trận.

Huống hồ Du Thiên Chính đoán rằng nếu Cố Trường Ca vẫn còn có mưu đồ với Đại Du tiên triều nên cũng sẽ không động thủ với hắn.

Hắn nói những lời này, một mặt là để phát tiết lửa giận trong lòng, mặt khác cũng muốn Cố Trường Ca biết được tầm quan trọng của mình.

Trong hành động và kế hoạch kế tiếp Cố Trường Ca cũng nên suy nghĩ nhiều hơn đến lời của hắn.

Hết chương 1612.
Bạn cần đăng nhập để bình luận