Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1697: Phải đề phòng hắn

Chương 1697: Phải đề phòng hắn

“Thế giới này… đang sợ hãi hắn.”

Âm thanh của Dịch Kiếm Tiên hiện vẻ run rẩy, trong nháy mắt nghĩ đến rất nhiều chuyện.

Cố Trường Ca tuyệt đối không ôn nhuận như vẻ bề ngoài mà bọn hắn thấy, hắn cũng không phải hạng người lương thiện gì.

“Có lẽ đây mới là mục đích chân chính của hắn. Hắn huỷ đi cửa vào, chẳng lẽ là định tiêu diệt tất cả những người ở đây?”

Tuyết Kiếm Tiên không nhịn được khẽ rùng mình một cái, đôi mắt sáng dưới chiếc mặt nạ khó che giấu vẻ kinh hãi.

Nàng dò xét thần hồn của đám cường giả ở thượng giới, hiểu rõ bối cảnh sau lưng của Cố Trường Ca ở thượng giới khủng bố đến mức nào.

Nhìn thái độ e ngại của những Kẻ thành đạo trước đó thì cũng có thể thấy được đại khái.

Cho dù mấy Kẻ thành đạo chết ở nơi này thì có lẽ cũng sẽ không tạo nên ảnh hưởng gì đối với Cố Trường Ca. Hắn vậy mà lại dám huỷ đi cửa vào, hiện thân ở đây, ắt hẳn đã chuẩn bị vẹn toàn.

“Có khi nào những chấn động quỷ dị đến từ ngoại giới trước đó cũng từ tay hắn mà ra không?”

Tuyết Kiếm Tiên nghĩ tới một khả năng khác. Trong lòng run rẩy, đột nhiên cảm giác được Cố Trường Ca khủng bố và đáng sợ hơn nhiều so với sự hiểu biết của nàng, căn bản không thể đoán được mục đích và tâm tư của hắn.

Dưới thiên vũ, Cố Trường Ca cất bước mà đi, cũng không để ý đến thần sắc kinh ngạc sợ hãi của bọn người Dịch Kiếm Tiên.

Bản thân hắn không hề có hứng thú đối với bọn Lục Địa Kiếm Tiên ở nơi này, ngay cả giết bọn hắn, thôn phệ bản nguyên của bọn hắn cũng chỉ lãng phí thời gian vô duyên vô cớ mà thôi.

Từ khi vừa mới bắt đầu hắn chỉ lợi dụng bọn Lục Địa Kiếm Tiên tìm được nơi này thay hắn.

Hiện giờ bọn hắn đã mất đi giá trị cuối cùng, sống hay chết đều chẳng có quan hệ gì với Cố Trường Ca.

Ầm!

Ở phía trước có khí tức hùng vĩ mà trầm trọng đang cuộn trào, đủ để khiến bất kỳ một sinh linh nào đứng dưới vòm trời này sợ hãi.

Đó là Thiên Đạo thi nộ, ẩn chứa một dạng uy áp và khí tức diệt thế.

Trong tiểu thế giới này, ánh sáng màu bạc vô cùng vô tận tràn ngập. Đó là lôi hải mênh mông đánh xuống từ trên thiên khung, nghiền ép bên dưới.

Một mảng lớn mênh mông cuồn cuộn lan đến, căn bản không nhìn thấy giới hạn, tựa như cuối trời cất giấu một toà lôi trì.

Ầm!

Từng đạo sơn lĩnh vụt qua như tên bắn tựa như lôi long khổng lồ giương nanh múa vuốt, vô cùng dữ tợn, ẩn chứa khí tức huỷ diệt khủng khiếp.

Trên thân đám người lão Hoàng tổ của Đại Du tiên triều bắn lên vô số hỏa tinh, ai nấy đều đang nhanh chóng lướt qua mảnh thiên khung này đáp xuống bên bờ Kính Hồ.

Mặc dù lôi đình không tạo thành tổn thương mang tính thực chất cho bọn hắn nhưng bọn hắn lại cảm nhận được dường như vùng trời này có quy tắc khó hiểu đang lan tràn.

Rõ ràng là toà Thông Thiên Tháp kia cách bọn hắn không hề xa, phảng phất như một bước là có thể đến.

Thế nhưng mặc kệ bước được bao xa thì khoảng cách giữa hai bên đều không biến hoá một chút nào, mãi mãi vẫn là khoảng cách như cũ.

Bọn hắn hiểu rõ, đây là một loại quy tắc không gia chí cao. Muốn vượt qua thì nhất định phải phá vỡ quy tắc của nơi này.

“Xem ra quy tắc thiên địa ở nơi này cũng không đơn giải. Sau khi hoá đạo Thiên Đạo lưu lại, vậy mà vẫn có thể chống chọi được.”

Một Kẻ thành đạo ánh mắt lạnh lẽo, toàn thân có khoảng hàng tỷ sợi xích hà lượn lờ, giơ bàn tay đánh úp xuống, sấy khô hết thảy lôi đình ở đây.

Hắn định phá vỡ quy tắc của nơi này nhưng một khắc sau đó lại phát hiện hư không vốn đã vỡ tan lại tái tạo một lần nữa, nhanh chóng khôi phục nguyên dạng.

Phải biết rằng hắn là Kẻ thành đạo thứ thiệt, có tu vi cái thế, nếu như là ở thượng giới thì giơ chưởng huỷ diệt tinh vực cũng là chuyện vô cùng nhẹ nhàng.

Thế mà ở nơi này lại khó mà đánh vỡ vách ngăn không gian, cũng không thể hoàn toàn xông phá quy tắc thiên địa.

Điều này làm sắc mặt hắn có chút khó coi, hắn không dám tin, ngay sau đó lại chụp xuống một chưởng, khí tức cái thế đè ép xuống. Thậm chí là có hàng tỷ tinh quang hội tụ, thần sắc sôi trào như biển đánh xuyên qua hư không.

Tuy nhiên cảnh tượng như vậy cũng không duy trì được bao lâu, hư không trước mắt vỡ tan lại tái tạo thêm một lần, hơn nữa còn kiên cố hơn so với vừa rồi, ẩn ẩn hiện ra khí tức tiên đạo.

“Không cần ra tay nữa, nơi này quá mức cổ quái. Không hổ là nơi Thiên Đạo hoá đạo, ngay cả không gian cũng nhiễm khí tức của hắn, có thể liên tục tái sinh tái tạo…”

Lão Hoàng tổ của Đại Du tiên triều lắc đầu, lên tiếng ngăn cản những người này, ánh mắt của hắn cũng dần dần ngưng trọng, không khinh thị như ban đầu nữa.

“Đó là…”

Đúng lúc này, một Kẻ thành đạo bỗng nhiên chú ý tới cảnh tượng ở sau lưng, có chút giật mình trừng to mắt. Khi hắn nhìn kỹ lại, đạo thân ảnh đang đi tới kia vô cùng quen thuộc khiến hắn khó mà tin nổi.

“Cố Trường Ca! Làm sao hắn lại tới đây?”

Một Kẻ thành đạo khác cũng giật mình nói, trong mắt lập lòe thần quang, nhìn chằm chằm cảnh tượng ở phía sau.

Dường như ở nơi đó thiên lôi đều biến mất, chỉ lưu lại một mảnh chân không, mà Cố Trường Ca đang dẫn theo tên thủ hạ Chuẩn Đế cảnh lững thững đi ở bên trong.

“Quả nhiên hắn có ý đồ khác, tuyệt không phải tới nơi này để tham gia náo nhiệt, phải đề phòng hắn.”

Ánh mắt lão Hoàng tổ của Đại Du tiên triều chớp động, trong lòng mọc lên đủ loại ý nghĩa và suy đoán, trở nên vô cùng kiêng kỵ và cảnh giác.

Sắc mặt của những Kẻ thành đạo khác cũng dần ngưng trọng, tuy nhiên bọn hắn vẫn chưa phát hiện cửa vào nơi này đã bị huỷ diệt. Ai cũng nghĩ rằng ý đồ của Cố Trường Ca khi tới nơi này cũng giống như bọn hắn, đều nhắm vào thế giới bản nguyên.

Hết chương 1697.
Bạn cần đăng nhập để bình luận