Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3542. Đến Vận Mệnh Thần Điện



Chương 3542. Đến Vận Mệnh Thần Điện




“Chàng định mang nàng ấy theo bên cạnh sao?”
Nguyệt Minh Không nhìn chậu sứ bạch ngọc mà Cố Trường Ca mang về, con cá trong đó rất đẹp, tự do tự tại, không buồn không lo, ánh mắt oánh nhuận vừa ngây thơ vừa có linh trí.
Chỉ là không biết, sau khi Hi Dao Nữ Hoàng khôi phục trí nhớ kiếp trước, biết được Cố Trường Ca như nàng mong muốn, để nàng trở thành một con cá, trán có đầy hắc tuyến hay không.
Nguyệt Minh Không mỉm cười, ánh mắt nheo lại, ngược lại có chút chờ mong cảnh tượng đó.
“Vừa vặn trong sân của ta có một cái ao, cứ để nàng ấy ở lại đó.” Cố Trường Ca nói.
Nguyệt Minh Không ừm một tiếng: “Tiếp theo, ta muốn bế quan.”
“Lần này ta sẽ thủ hộ bên cạnh nàng.”
Cố Trường Ca khẽ mỉm cười.
“Vâng.”
“Tuy nhiên, chàng không dự định đến Vận Mệnh thần điện sao?”
Nguyệt Minh Không dựa vào ngực Cố Trường Ca, đột nhiên hỏi.
Mặc dù nàng mới xuất quan không lâu nhưng rất nhiều chuyện ở Đạo Xương chân giới vẫn không thể gạt được nàng. Rất nhiều nữ nhân liên quan đến Cố Trường Ca, nàng đều lưu ý.
“Thật ra Tiêu Nhược Âm cũng là người đáng thương. Hơn nữa nàng cũng là nữ nhân của chàng.” Nàng nhướng mắt nhìn Cố Trường Ca.
“Nàng không ăn giấm sao? Hào phóng như vậy à?”
Cố Trường Ca mỉm cười. Thấy Nguyệt Minh Không trừng hắn một cái, định đưa tay nhéo vào eo của hắn, hắn liền nói: “Ta sẽ đi.”
Trải qua chuyện của Hi Dao Nữ Hoàng, Cố Trường Ca nghĩ đến, nếu ngay từ ban đầu hắn không máu lạnh đến tàn nhẫn, không trực tiếp nói thẳng mà bịa ra một lý do nào đó, có lẽ Hi Dao Nữ Hoàng cũng sẽ dễ chịu hơn một chút.
Dù những lời nói kia chỉ là hoang ngôn.
Luận việc làm không luận tâm.
Nhưng cuối cùng hắn lại mềm lòng, không muốn tiếp tục lừa gạt nàng nữa.
Tình huống của Tiêu Nhược Âm cũng không khác gì Hi Dao Nữ Hoàng. Quan hệ giữa hai người ngay từ đầu là lợi dụng lẫn nhau.
Cố Trường Ca lợi dụng nàng mưu đồ tạo hóa tiên thuyền, còn nàng thì ham quyền thế và địa vị của hắn.
Bây giờ vật đổi sao dời, hoàn cảnh và tình huống đã sớm khác biệt, Tiêu Nhược Âm trong mắt của hắn cũng chỉ là người xa lạ đã từng có quan hệ, chỉ thế mà thôi.
Nhưng Nguyệt Minh Không lại nói, nàng là nữ nhân của hắn.
Vận Mệnh thần điện còn quạnh quẽ hơn so với Cố Trường Ca đã nghĩ. Khi hắn bước vào, nữ tử tóc thắt đuôi ngựa, mặc y phục tế tự còn chưa phát hiện ra hắn, vẫn còn đang đốt nến.
“Thể chất Vận Mệnh Hư Vô…”
Cố Trường Ca biết thân phận của nàng, cũng biết lai lịch của nàng, biết nguyên nhân Tiêu Nhược Âm tìm nàng.
Hắn không kinh động nữ tử này, sau đó cất bước vào trong nội điện, nhìn thấy Tiêu Nhược Âm đang ngồi xếp bằng tu hành trên bồ đoàn.
“Tìm đường sống trong chỗ chết, nghị lực rất lớn. Đáng tiếc, nếu như ta không đến, vẫn sẽ thất bại.”
Cố Trường Ca liếc mắt đã nhìn ra được điểm mấu chốt của Tiêu Nhược Âm, tâm ma quấn thân, đạo tâm có khuyết điểm. Nàng đã từng một lần xung kích cánh cửa Đạo cảnh, lần này nàng dự định tẩy sạch duyên hoa, chém hết tì vết.
Nhưng tì vết này sớm đã như mực đậm, nhuộm dần toàn bộ đạo tâm của nàng. Nếu muốn chém, trừ phi nàng đánh nát đạo tâm, tu hành lại từ đầu. Nếu không, kết quả cũng chẳng có gì khác biệt.
Muốn giải quyết, hoặc tái tạo đạo tâm, xóa đi tì vết, hoặc lấy khuyết điểm chứng đạo, đạo tâm không nhất định phải hoàn mỹ không chút tì vết, chỉ là phải nhìn xem nàng có nghĩ thông suốt, có thể tiếp nhận hay không mà thôi.
Không ai hoàn hảo, vậy tại sao phải cố chấp với chút khuyết điểm nhỏ nhặt đó, nên chấp nhận bản thân và nhận ra chính mình. Nếu không, đó không phải đạo tâm thuần túy.
“Bệ hạ….”
Ánh mắt Tiêu Nhược Âm đột nhiên mở ra, nhưng không hề có chút rúng động nào. Nàng còn bình tĩnh hơn Cố Trường Ca đã nghĩ.
Cố Trường Ca cũng không che giấu khí tức của mình, Tiêu Nhược Âm tất nhiên phát hiện ra được.
“Ta không thích xưng hô đó. Ta thích ngươi gọi ta là Trường Ca thiếu chủ.”
Hắn ngồi xuống trên ghế ngọc, tùy ý rót cho mình một chén trà xanh.
Nước trà đã không còn nóng, cũng không biết đã pha từ lúc nào.
Tiêu Nhược Âm nhìn hắn, ngẩn người một lúc rồi đứng dậy: “Để ta pha lại bình mới.”
“Không cần.”
Cố Trường Ca khoát tay: “Ta chỉ ngồi một lúc mà thôi.”
Tiêu Nhược Âm nhẹ gật đầu, ánh mắt lộ ra sự nghi hoặc, cũng không biết ý đồ Cố Trường Ca đến đây.
Mặc dù trong tiềm thức của nàng rất muốn gặp Cố Trường Ca, rất muốn hắn đến đây, nhưng sau khi hắn đến rồi, nàng lại không biết làm sao mà đối mặt, rồi cần phải nói những gì.
“Ngồi đi, ngươi không cần đứng đâu.”
Cố Trường Ca mỉm cười nói.
Tiêu Nhược Âm do dự một chút, sau đó vén mép váy ngồi xuống ghế ngọc bên cạnh hắn. Mấy sợi tóc mây thuận theo gương mặt của nàng trượt xuống, sau đó rơi vào bên tai của nàng. Nàng đang định vén nó ra sau tai, chợt cảm nhận được một bàn tay ấm áp duỗi tới, giúp nàng vén sợi tóc qua.
Nàng nhìn ánh mắt dịu dàng gần ngay trước mặt, không khỏi ngẩn người.
“Ngươi vẫn còn ở Vận Mệnh thần điện, nhưng ta thấy ngươi đã tìm được truyền nhân, dự định để nàng ấy tiếp nhận y bát của ngươi sao?”
Cố Trường Ca tùy ý hỏi, giống như tán gẫu chút chuyện nhỏ trong bữa trà chiều.
Tiêu Nhược Âm nhẹ nhàng ừm một tiếng: “Nàng ấy tên Vu Thất, do ta một lần tình cờ tìm được ở hạ giới. Bởi vì nàng ấy có thể chất Vận Mệnh Hư Vô giống như ta, ta cảm thấy tương lai nàng nhất định có thành tựu, còn vượt qua cả ta, cho nên ta đã mang nàng theo, thuận tiện chỉ dẫn.”
“Vận Mệnh thần điện quá vắng lạnh, có người trò chuyện cũng không tệ.”
Cố Trường Ca gật đầu. Hết chương 3542.



Bạn cần đăng nhập để bình luận