Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 751: Chủ nhân

Chương 751: Chủ nhân

"Doãn Mi, rốt cuộc ngươi có quan hệ gì với Cố Trường Ca?”

Mặt khác, sau khi Cố Trường Ca rời đi không lâu, Đường Uyển cũng thở phào một cái.

Trước đó loại cảm giác áp bách không có gì sánh kịp đã biến mất, cả người giống như được vớt ra từ trong nước lạnh, tay chân đến giờ vẫn còn run rẩy.

Loại cảm giác này, làm cho tim nàng đập nhanh, khó mà quên được.

Đến mức ở trước mặt Cố Trường Ca, nàng cũng không dám tùy ý mở miệng, sợ không cẩn thận sẽ gọi hắn là chủ nhân.

Nhưng giây phút này, nàng không nhịn được hỏi thăm Doãn Mi, biết được bây giờ nàng đang ở trên một sợi dây thừng với Doãn Mi.

Đường Uyển vô thức cảm thấy, Doãn Mi chắc là giống như nàng, không biết vì sao, bị Cố Trường Ca chèn ép.

Cuối cùng không thể không thần phục, để hắn gieo xuống Nô Ấn.

Vừa rồi nàng còn lo lắng, Cố Trường Ca lại bởi vì chuyện Nô Ấn mà yêu cầu nàng đi làm một vài chuyện nàng không thể từ chối.

Nhưng Cố Trường Ca lại không có, trực tiếp rời khỏi, ít nhiều gì cũng khiến nàng thở phào một hơi.

"Ta là đầy tớ của chủ nhân, có thể có quan hệ gì?"

Nghe vậy, Doãn Mi tùy ý cười, trên khuôn mặt tuyệt mỹ không tì vết mang theo ý cười nhàn nhạt, rất động lòng người.

Chính mắt nàng thấy toàn bộ quá trình Cố Trường Ca bắt nạt Đường Uyển.

Cố Trường Ca không để cho nàng tránh đi, chứng minh rằng hắn rất yên tâm với nàng.

Điều này khiến Doãn Mi rất vui vẻ, tâm trạng rất tốt, đuôi cáo sau lưng cũng không nhịn được mà bắt đầu phe phẩy.

"Ngươi chính là thiên nữ của Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc đấy. Loại lời này nói ra từ trong miệng ngươi, không cảm thấy rất mất mặt sao?”

Đường Uyển kinh ngạc, còn cảm thấy có lẽ Doãn Mi đang trêu chọc nàng, cảm thấy hình như Doãn Mi bị gieo Nô Ấn còn đáng sợ hơn so với nàng.

"Có gì phải mất mặt, bí mật ta chính là đầy tớ của chủ nhân sao?"

"Chủ nhân có thời gian đến thăm ta, ta đã rất vui vẻ."

Sao Doãn Mi lại không biết trong lòng Đường Uyển đang nghĩ cái gì chứ, hết lần này tới lần khác vừa cười vừa nói như vậy, dáng vẻ rất vui.

"Ngươi thật đúng là điên rồ!"

Sắc mặt Đường Uyển hơi khó coi, nàng còn đang tính bí mật nghĩ cách, xem có thể hợp tác với Doãn Mi cởi Nô Ấn của hai người hay không.

Nhưng hành động và biểu hiện của Doãn Mi như thế làm cho nàng cạn lời.

"Mà nói cho Uyển cô nương một việc, ta không bị gieo Nô Ấn nha.” Doãn Mi cười nhẹ nhàng nói.

"Không thể nào.... lẽ nào ngươi tự nguyện?”

Đường Uyển tiếp tục kinh ngạc, khó mà tin được.

Không gieo Nô Ấn?

Sao Doãn Mi lại gọi Cố Trường Ca như thế chứ.

Ngược lại Doãn Mi cũng không chọn trả lời nàng, thân ảnh rời khỏi đình viện.

Nhưng hành động này đã coi như trả lời cho Đường Uyển.

Nàng nhịn không được run rẩy,

"Rốt cuộc thì Cố Trường Ca còn che giấu bao nhiêu thủ đoạn.”

Nhưng sau đó, nàng tỉnh táo lại, khôi phục sự bình tĩnh như trước.

Vì để cho bản thân không nhìn ra điều gì khác thường.

Đường Uyển cố ý trị tốt các loại thương thế, sau đó mới mang theo Đường Thiên đang hôn mê bất tỉnh rời khỏi viện lạc, bên ngoài, một đám cường giả của Đường gia đang chờ ở nơi đó, trong lòng hơi nóng nảy, bất an.

Thấy Đường Uyển mang theo Đường Thiên, bình yên đi ra thì mới thở phào nhẹ nhõm.

"Đại tiểu thư, Đường Thiên thiếu gia không sao chứ?" Một vị tu sĩ Chuẩn Thánh Cảnh không nhịn được hỏi, chính là phục dịch của Đường gia, thân hình cao lớn, cùng với hào quang, làm người trung thành tuyệt đối.

"Không có việc gì, nhưng có lẽ sẽ hôn mê một khoảng thời gian."

Đường Uyển nói, lúc ấy Cố Trường Ca rút thần hồn của Đường Thiên, mặc dù không hề động tay động chân, nhưng ít nhiều gì vẫn hơi ảnh hưởng.

"Vậy là tốt rồi."

Vị phục dịch này thở phào một cái, sau đó nhịn không được hỏi nói: "Đại tiểu thư, lần này ngài đã đồng ý mấy điều kiện của đối phương, nàng ta mới thả người đúng không? Chuyện này thật quá đáng, đúng là khinh thường người khác mà!”

"Đúng vậy! Dù sao hiện nay Đường Thiên thiếu gia đã không sao rồi, không bằng chúng ta giết ngược lại, làm cho các nàng hiểu, chúng ta cũng không phải kẻ dễ bắt nạt!”

Cao thủ khác của Đường gia phụ họa nói, lòng đầy căm phẫn, cảm thấy rất nhục nhã.

Đường Uyển khoát tay nói: "Không cần, chuyện hôm nay đã giải quyết, sau này không cần nhắc lại, các ngươi mang Đường Thiên trở về trong tộc, cũng nói cho gia gia ta biết, khoảng thời gian này, ta sẽ ở Chu Tước cổ quốc.”

Lần này, trong tộc đã không tin nàng thì nàng cũng không cần che giấu gì nữa, dứt khoát làm rõ tất cả.

"Vâng, đại tiểu thư."

Đám người tuân lệnh, sau đó cũng không do dự, mang theo Đường Thiên nhanh chóng rời đi.

Đường Uyển nhìn về phía Chu Tước cổ quốc, trong lòng thở dài.

Bởi vì Nô Ấn, nên nàng căn bản không làm được loại việc phản bội hay tổn thương tới lợi ích của Cố Trường Ca.

Cho dù trong lòng có ý nghĩ này, cũng không làm được.

Đường Thiên xảy ra xung đột với Doãn Mi, cũng bởi vì có Đường Uyển tham gia, cuối cùng cũng giải quyết.

Không ít tu sĩ tính xem náo nhiệt, cuối cùng đều hơi thất vọng, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được, Đường Uyển khẳng định đáp ứng một vài điều kiện của Doãn Mi thiên nữ.

Loại tranh đấu nội bộ nho nhỏ ở Vạn Đạo Thương Minh giống như gợn sóng nhỏ trong biển rộng, rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh.

Không có bao nhiêu người sẽ nhắc đến.

Mấy ngày sau, trong phủ của Đường gia.

Đường Thiên hôn mê bất tỉnh, rốt cục cũng mở mắt, chỉ là nếu có người nhìn kỹ thì sẽ phát hiện sâu trong đôi mắt hắn, chợt lóe lên đường vân vàng kim sáng chói.

"Tê, đầu đau quá!"

"Đáng ghét... Doãn Mi kia lại cho người đánh mình ngất xỉu.”

Đường Thiên ôm đầu, rất thống khổ.

Nhưng sự thống khổ này tới rất nhanh, nhưng đi cũng cực kỳ nhanh.

"Hả? Đây là cái gì?"

Đường Thiên đột nhiên hơi kinh ngạc.

Hắn phát hiện trong đầu của chính mình, giống như có thêm ký ức gì đó, giống như trong lúc hôn mê, gặp phải chuyện gì.

Chỉ là những hình ảnh này rất lộn xộn, rất mơ hồ, giống như là ẩn chứa kỹ xảo gì đó.

Trong lúc mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy một thế giới mênh mông rộng lớn, trong đó có cung điện lầu các ở trên đám mây, ngay cả cổng trời cũng giống như chống ra vạn cổ.

Hết chương 751.
Bạn cần đăng nhập để bình luận