Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2212: Mấy trăm năm qua ngươi có nhớ tới ta không?

Chương 2212: Mấy trăm năm qua ngươi có nhớ tới ta không?

"Ngươi thực sự không thay đổi chút nào, trước sau như một vẫn không kín miệng."

Cố Trường Ca mỉm cười, đưa tay ra đỡ nàng.

Nhưng hắn cũng không biết có phải Vương Tử Câm cố ý hay không, nàng thuận thế ngã vào trong lòng ngực của hắn, sau đó đôi tay ngọc quấn lấy cổ hắn giống như một món trang sức.

Hương thơm tao nhã dễ chịu xen lẫn mùi rượu không ngừng phả tới trước mặt hắn.

Cố Trường Ca cúi đầu nhìn lại, bỗng nhiên ánh mắt thâm sâu, cũng không ngờ trăm năm sau khi gặp lại "đồng hương" Vương Tử Câm thì bọn hắn lại ở trong tình huống như vậy.

Hai người bọn hắn còn chưa nói được vài lời, vậy mà nàng lại yên tâm thoải mái dựa vào hắn trong lúc say xỉn như vậy.

Trước kia, khi biết được thân phận xuyên việt của Vương Tử Câm, hắn đã từng coi nàng như đồng hương của mình.

Tuy nhiên sau khi nhớ ra nhiều ký ức, Cố Trường Ca mới hiểu được, cái gọi là thân phận của kẻ xuyên việt chỉ là một dị số do con người tạo ra.

Đó cũng là thủ đoạn hắn sử dụng để làm xáo trộn hai vị Bản Nguyên thuỷ tổ khác của Bản Nguyên Giới mà thôi.

Bây giờ nhìn lại, kẻ xuyên việt Vương Tử Câm này thực sự là dị số hay là do con người tạo ra?

Cố Trường Ca không biết câu trả lời, chỉ sợ Vương Tử Câm đã luôn chôn sâu bí mật xuyên việt này trong lòng chưa bao giờ nói với bất kỳ ai.

Sau khi tình cờ đến thế giới này, nàng có vẻ thản nhiên và tùy ý, nhưng thực ra nàng đang che giấu sự cô độc của mình.

Chính vì thế giới này hoàn toàn xa lạ đối với nàng, cho nên nàng mới có thể thật sự tùy ý, không theo đuổi một cuộc hành hương đến Bắc Hải giống như các tu sĩ bình thường vậy.

"Ngươi đang cố tình tiếp cận ta? Hay là giữa ta và ngươi có vận mệnh đã được định trước?"

"Nếu ngươi là quân cờ hay áo quan của ai đó, ta có nên giết ngươi vào lúc này không?"

Cố Trường Ca đặt ly rượu xuống, đôi mắt thâm thúy nhìn Vương Tử Câm lúc này đã say khướt, giống như đang lẩm bẩm. Hắn đưa tay ra định đặt lên đầu nàng, nếu trong cơ thể Vương Tử Câm ẩn chứa một bí mật lớn, tự nhiên cũng sẽ khó thoát khỏi sự dò xét của hắn vào lúc này.

Tuy nhiên...

Cố Trường Ca im lặng một lúc, lòng bàn tay đang giơ lên của hắn cuối cùng cũng buông xuống, hắn đã không làm như vậy.

"Đây là ngọc bội mà ta tặng ngươi khi trước?"

"Ngươi vẫn luôn mang theo trên người sao?"

Hắn nhìn thấy khối ngọc bội lộ ra từ vạt áo của Vương Tử Câm, vẻ mặt có chút phức tạp. Cố Trường Ca gần như đã quên mất điều này.

Đó là khi Tuyệt Âm Thiên bộc phát, hắn đã lợi dụng Vương Tử Câm và Giang Sở Sở để các nàng thay hắn tìm ra nguồn gốc của Tuyệt Âm Thiên. Đây là một cái nhân tình mà hắn tặng cho Vương Tử Câm vào thời điểm đó.

"..."

Đột nhiên, suy nghĩ của Cố Trường Ca bị gián đoạn, hắn tiến đến gần Vương Tử Câm đang nói mơ, giọng nói của nàng rất nhỏ, dường như cả người nửa mê nửa tỉnh.

"Có vẻ như ngươi vẫn chưa hoàn toàn say."

Thần sắc của Cố Trường Ca khôi phục tự nhiên, hắn định sai người đến đưa nàng đi nghỉ ngơi.

Nhưng dường như Vương Tử Câm không nghe thấy hắn nói gì, cũng không nghe rõ, trong mơ vẫn đang hỏi: “Mấy trăm năm nay, ngươi… có từng… nhớ tới ta?"

Tiên vụ phiêu đãng, gió nhẹ thổi tới mang theo mùi hương thoang thoảng vô cùng dễ chịu, vài sợi tóc đen phất phơ bị gió thổi vương trên mặt của Cố Trường Ca.

Hắn có chút ngẩn ngơ, sau đó nhìn về phía Vương Tử Câm muốn xác định xem nàng đã thật sự say hay vẫn còn một chút tỉnh táo.

Có điều vào lúc này Vương Tử Câm vẫn nhắm chặt mắt vùi đầu vào ngực hắn, sau khi hỏi ra câu đó thì không còn phát ra âm thanh nào nữa, phảng phất như đó chỉ là câu nói phát ra trong lúc vô thức.

Khuôn mặt trắng sáng hoàn mỹ của nàng như nhiễm phải hào quang, trong miệng vẫn còn một ít mùi rượu ấm áp thổi đến cổ của Cố Trường Ca.

"Mấy trăm năm nay ngươi có nhớ ta hay không?"

Cố Trường Ca suy tư đáp án của câu hỏi này trong đầu nhưng rất nhanh lại thu hồi suy nghĩ đó. Trong số những nữ nhân mà hắn biết chỉ sợ cũng chỉ có Vương Tử Câm mới có thể hỏi ra câu hỏi như vậy. Cho dù là mấy người Nguyệt Minh Không, Giang Sở Sở, Doãn Mi cũng sẽ không trắng trợn dứt khoát hỏi thẳng hắn như thế. Tuy vậy Cố Trường Ca cũng chỉ có thể lắc đầu từ chối đưa ra đáp án của vấn đề này.

Hắn từng hỏi Giang Sở Sở về những chuyện liên quan đến Vương Tử Câm nhưng hẳn là không có bao nhiêu quan hệ cùng với chữ "nhớ" này.

Cũng không phải Cố Trường Ca thật sự lạnh lùng tuyệt tình mà chỉ là hắn có cảm giác mình và Vương Tử Câm vẫn chưa thân cận đến mức đó.

Tuy giữa hai người có phát sinh một số chuyện nhưng suy cho cùng cũng chỉ là thăm dò thái độ cùng với suy nghĩ của đối phương mà thôi.

Hắn cố gắng thông qua khí vận của nữ nhân Vương Tử Câm này để đạt được mục đích của bản thân cho nên mới phải tiếp cận nàng.

Mà từ lúc bắt đầu Vương Tử Câm chủ động tiếp cận hắn chỉ sợ cũng không phải do có hảo cảm mà phần đa là vì hiếu kỳ mà thôi.

Hết chương 2212.
Bạn cần đăng nhập để bình luận