Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3602. Không rét mà run



Chương 3602. Không rét mà run




Phiêu Miểu thánh tổ ra tay, đóa hoa sen màu đen giữa thiên khung đằng xa run lên. Dư ba kinh khủng tràn ngập, năng lượng vô biên khuấy động như muốn xé bỏ hư không vũ trụ, còn có hắc quang vô tận dâng lên.
Phiêu Miểu thánh tổ một lần nữa hừ lạnh một tiếng, giống như đang tức giận, giữa tay áo tế ra lưu ly thánh tháp kim quang chói mắt. Thánh tháp tổng cộng có chín tầng, chìm nổi giữa chư thế gian.
Bàn tay to lớn màu đen mọc đầy vảy một lần nữa ló ra, nhưng đối mặt với một kích của Phiêu Miểu thánh tổ, nó không có bao nhiêu lực chống cự. Phốc một tiếng đã bị gãy. Nước màu đen bắn đầy trời, còn có âm thanh kêu rên truyền đến.
Một âm thanh thống khổ vang lên, sinh linh trong đó rốt cuộc xuất hiện, là một con hắc long cổ lão, lân giáp dày đặc, giống như tạo thành từ thép hoặc bê tông, lấp lóe hàn quang lạnh như băng.
Tuy nhiên, cổ của nó lại bị một sợi xích màu đen quấn quanh. Đại đạo khí tức quanh quẩn, khi động đậy phát ra âm thanh rầm rầm chấn động thiên địa.
Nó ngẩng đầu, phát ra tiếng gầm thét chấn động hoàn vũ, miệng phun ra ngọn lửa màu đen, hư không trong nháy mắt bị đốt cháy, dòng sông thời gian ẩn hiện, thậm chí còn trở nên mơ hồ.
“Tồn tại Tổ Đạo cảnh bình thường không phải là đối thủ của hắc long, nhưng nó lại bị trói ở đó, chỉ có thể chiến đấu theo bản năng.”
Rất nhiều tồn tại cổ lão nhìn thấy cảnh tượng này đều cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Đây là một con chân long thực lực vượt qua tồn tại Tổ Đạo cảnh, nhưng chân hồn đã bị người ta luyện hóa, trở thành hộ pháp cho Hắc Liên giáo.
Một đám tân khách bên trên Phiêu Miểu Phong đều biến sắc, không ngờ Hắc Liên giáo bị người người coi thường trước đó lại có nội tình đáng sợ như vậy.
“Ánh sáng của đom đóm mà cũng dám tỏa sáng.”
Phiêu Miểu thánh tổ vẫn hừ lạnh một tiếng, lưu ly thánh tháp chìm nổi, bảo quang đầy trời rủ xuống, từng sợi hỗn độn khí ép tới.
Phốc một tiếng, nó rơi xuống người con hắc long, nhất thời hoàn vũ run rẩy, vũ trụ xung quanh chấn động, gợn sóng vô biên nổ tung.
Cùng một thời gian, Phiêu Miểu thánh tổ cất bước rời khỏi Phiêu Miểu Phong. Ông tự mình tọa trấn, Hắc Liên giáo lại dám không chút kiêng kỵ đến phá hư, rõ ràng không để ông vào mắt.
Bây giờ ông đã lựa chọn xuất thế, tất nhiên cũng muốn dùng uy của mình chấn nhiếp thế gian.
Dưới chân Phiêu Miểu thánh tổ, đạo văn sinh diệt, trật tự xen lẫn, còn có thời gian mơ hồ lóe lên, biến thành kim quang đại đạo kéo dài đến giữa thiên địa. Mỗi một tấc hư không giống như có ức vạn đại quân ép xuống.
Ông xuất hiện đằng trước đóa hoa sen màu đen, giơ bàn tay ép xuống như muốn hủy đi đóa hoa sen màu đen.
Hắc long phát ra tiếng gầm thét, muốn chống lại một kích kia, nhưng kèm theo ánh sáng đại đạo kinh khủng, cơ thể của nó vỡ vụn, bị phá diệt, bị trừ khử, như thể nó sẽ bị ma diệt khỏi thế gian, ngay cả dấu vết, nhân quả, khí tức cũng không còn.
Tồn tại Tổ Đạo cảnh, sinh mệnh đã sớm đạt đến một tình trạng gần như vô cùng vô tận, thủ đoạn bình thường hoàn toàn không đối phó được bọn họ.
Tồn tại Tổ Đạo cảnh bình thường giao chiến, động một tí là vượt qua dòng sông thời gian, trải qua năm tháng dài đằng đẵng mới có thể giết chết được đối phương.
Tồn tại cường đại như Phiêu Miểu thánh tổ, muốn trực tiếp xóa đi sự tồn tại của đối phương, tu vi và đạo pháp phải vượt xa đối phương.
Lúc này, rất nhiều người nhìn thấy cảnh tượng trước mặt đều run rẩy, tràn ngập chấn động.
Phiêu Miểu thánh tổ ra tay không phải không có ý định chấn nhiếp tất cả tồn tại cổ lão, nhân vật có nội tình trên đỉnh Phiêu Miểu Phong, đề phòng thừa dịp có người cháy nhà mà đi hôi của.
Cố Trường Ca vẫn lẳng lặng thưởng thức chén trà xanh, ánh mắt bình thản, không hề có ý định nhúng tay vào.
Một đám cao tầng Phạt Thiên Minh sau lưng hắn cũng im lặng. Mặc dù Hắc Liên giáo tấn công đột ngột, nhưng có Cố Trường Ca tọa trấn ở đây, cho dù trời có sập xuống, bọn họ cũng chẳng có việc gì phải lo lắng.
“Sư tôn, nữ nhân kia vẫn đang nhìn chằm chằm chúng ta.”
Yêu Yêu đến bên cạnh Cố Trường Ca, nhỏ giọng nói. Nàng nhìn thấy nữ nhân mặc áo trắng lạnh lùng bên phía Chính Nhất Minh vẫn luôn nhìn về bên này.
“Không phải nàng ấy là sư muội của ngươi sao? Chẳng mấy chốc các ngươi sẽ nhận nhau mà thôi.”
Cố Trường Ca tùy ý nhìn thoáng qua, tất nhiên hắn nhận ra Triệu Tú Yên, một quân cờ mà hắn lưu lại ở Diễn Dương chân giới.
Tuy bây giờ thực lực của Triệu Tú Yên vẫn còn chưa đủ, nhưng nàng là giới tử của Diễn Dương chân giới, cha của nàng còn là phó minh chủ Chính Nhất Minh, ít nhiều có thể phát huy một chút tác dụng trong thế cục sau này.
Hơn nữa, lúc đó Cố Trường Ca nhìn trúng chính là giá trị lâu dài trên người nàng.
Yêu Yêu kinh ngạc, sư tôn thu nhận đệ tử từ khi nào vậy? Nhưng nàng thức thời, không tiếp tục hỏi.
Lạc chủ và Vĩnh Hằng Thủy Thần cau mày, nhìn Hắc Liên giáo xuất hiện. Hai người đồng thời liếc nhìn nhau, đều nhìn ra được sự nặng nề trong mắt của nhau.
Bọn họ là tồn tại duy nhất ở đây biết được thân phận thật sự của Cố Trường Ca.
Cho nên, bọn họ biết rất rõ cái gọi là Hắc Liên giáo này rất có thể do một tay Cố Trường Ca tạo ra.
Dù sao, hết thảy vật chất hắc ám trên thế gian đều từ người hắn mà ra, do chính hắn sáng tạo.
Trong mắt bọn họ, bản chất của Hắc Liên giáo chính là diễn hóa từ vật chất hắc ám nồng đậm.
Nhưng hiện tại, bọn họ thật sự không rõ Cố Trường Ca dự định mượn danh của Hắc Liên giáo một mẻ hốt gọn tất cả khách quý đến tham gia thịnh hội Tiên Đạo Minh hay là tự biên tự diễn?
Nếu là cái trước, hắn đang chuẩn bị nhất thống Thương Mang sao?
Còn là cái sau, hắn đang câu cá?
Lạc chủ có thực lực cao hơn Phiêu Miểu thánh tổ nhưng trước mặt Cố Trường Ca, ông ta chẳng khác nào sâu kiến.
Với thực lực của Cố Trường Ca bây giờ, hắn muốn quét ngang Thương Mang dễ như trở bàn tay, nhưng hắn không làm như vậy. Hắn đang chờ cái gì? Đang mưu đồ chuyện gì?
Hai người có chút không rét mà run. Hết chương 3602.



Bạn cần đăng nhập để bình luận