Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2854. Gieo gió gặt bão

Chương trước Chương sau
Thông báo
Truyện viptruyenfull.com đã đổi địa chỉ thành https:viptruyenfull.com. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!
“Thiếu gia sợ là lành ít dữ nhiều rồi.”
Nghĩ đến đây, trong lòng Phúc bá đầy phức tạp, vẻ mặt đắng chát.
Mặc dù lão còn sống nhưng Sở Tiêu thì lại không có thực lực như lão.
Lúc đó Đế Khôn cũng chỉ chăm chăm muốn đi giết Sở Tiêu, nên mới không tiếp tục lãng phí thời gian với lão.
Nếu không lão chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều, cửu tử nhất sinh.
Lão vận chút pháp lực yếu ớt còn sót lại hiện giờ, cảm ứng khí tức sinh mệnh của Sở Tiêu, kết quả trước mắt chỉ một màu u ám, không có dấu hiệu đáp lại nào.
Điều này khiến sắc mặt Phúc bá càng trở nên ảm đạm đi, hình như Sở Tiêu thật sự bị ngộ hại rồi.
Đúng lúc này, tiếng cọt kẹt vang lên, cửa phòng bị đẩy ra, một nam tử bạch y trẻ tuổi tiến vào, chính là Cố Trường Ca.
Hắn hình như khá kinh ngạc nhìn Phúc bá nằm trên giường, sau đó mới mỉm cười: “Xem ra cuối cùng cũng tỉnh rồi.”
Phúc bá nhìn hắn đến gần, không thấy kinh ngạc mấy, lão đã đoán được hắn là người cứu mình.
Nếu không, dựa vào tính cách của Đế Khôn, sau khi giải quyết xong Sở Tiêu, có khả năng rất lớn sẽ quay về chỗ lão bị thương, giải quyết luôn cả lão, trừ hậu hoạn.
Lão khó khăn ngồi dậy, chắp tay nói: “Đa tạ ân cứu mạng của vị công tử đây.”
Dù nói thế nào Cố Trường Ca cũng đã phái người đi cứu lão về, lão cũng là người có ơn tất báo.
Cố Trường Ca khoát tay, nói: “Không cần phải khách sáo, chuyện này chẳng qua chỉ mà tiện tay mà thôi.”
“Tại hạ xưa nay thưởng thức người trọng tình trọng nghĩa. Ngươi đứng trước kẻ địch mạnh không thể địch lại mà lại không tiếc mạng mình cũng phải kéo dài thời gian để thiếu gia nhà mình bỏ trốn. Hành động này khiến tại hạ phải thán phục.”
Phúc bá không câu nệ lễ tiết , bây giờ lão vẫn còn rất quan tâm đến sự sống chết của Sở Tiêu, cố níu một tia hy vọng, vội hỏi: “Vị công tử đây, xin hỏi thiếu gia nhà ta, hắn…”
Cố Trường Ca nghe vậy, dường như không cảm thấy quá ngạc nhiên, chỉ hơi lắc đầu, đáp: “Thiếu gia nhà ngươi đã bị vị Thất Thái tử kia giết chết rồi. Vốn dĩ ta định để người hầu ra tay tương trợ đôi chút, nhưng thực lực vị Thái tử kia đúng là quá mạnh, ta lo sẽ gây thêm phiền toái không cần thiết, chỉ có thể nói là có lòng mà không có sức.”
Giọng điệu hắn rất bình thản tự nhiên, như đang đàm luận một vài chuyện nhỏ nhặt.
Đồng thời hắn cũng nói với Phúc bá rằng hắn cứu Phúc bá là vì nể lão trọng tình trọng nghĩa, còn đối với Sở Tiêu, hắn chẳng có lý do gì để đi cứu.
“Thiếu gia…”
Những lời này khiến sắc mặt Phúc bá càng trở nên ảm đạm, hy vọng cuối cùng cũng tan vỡ.
Đương nhiên, lão biết Cố Trường Ca có thể ra tay cứu lão cũng đã là hết tình hết nghĩa, Cố Trường Ca cũng chẳng nợ bọn hắn cái gì.
Hắn không có nghĩa vụ phải cứu mạng Sở Tiêu, khi đó các thế lực chí cường khác còn chọn khoanh tay đứng nhìn, không tham dự vào vũng nước đục này.
Nhưng chẳng biết vì sao lão lại chẳng thể cảm kích Cố Trường Ca nổi, luôn có cảm giác gì đó không đúng.
Lúc đó, ở Lâm Thủy Hiên, nếu không phải vì Cố Trường Ca xảy ra xung đột tranh giành thiếu nữ bạch y kia, thân phận thiếu gia nhà lão cũng đã không bại lộ, cũng sẽ không bị Đế Khôn tìm đến trả thù.
Nhắc đến đây, chuyện này cũng liên quan ít nhiều đến Cố Trường Ca.
Nhưng… chuyện này cũng một phần do Sở Tiêu gieo gió gặt bão.
“Thương thế của ngươi bây giờ rất nghiêm trọng, tốt nhất nên dưỡng thương. Sau này người Tiên Sở Hạo Thổ có thể sẽ đến Nam Hoang Cổ Vực, đến lúc đó nếu ngươi muốn rời đi, tụ hợp cùng bọn họ cũng càng thuận tiện hơn.”
Cố Trường Ca tùy ý nói, không nhắc đến quá nhiều chuyện, dường như người ta ra tay cứu Phúc bá chỉ đơn thuần là do muốn cứu lão mà thôi.
Sau khi nói xong những lời này, hắn lập tức rời đi, còn Phúc bá thì lại hơi ngẩn người, thần sắc trên mặt càng trở nên đắng chát và rối bời.
Sở Tiêu chết rồi, còn lão thì vẫn sống, sau này lão làm sao còn mặt mũi đối diện với Tiên Sở Hạo Thổ, làm sao còn mặt mũi đối mặt với mấy người Sở Cô Thành?
Người ra tay cứu lão hết lần này đến lần khác lại là người có xung đột với Sở Tiêu, ít nhiều sẽ tạo nên một phần nhân quả với Cố Trường Ca.
Chuyện này sẽ khiến mấy người Sở Cô Thành suy nghĩ thế nào đây?
Nghĩ đến những chuyện này, trong lòng Phúc bá càng thêm phức tạp rối bời, mặc dù đúng rằng lão đức cao trọng vọng ở đất Tiên Sở Hạo Thổ, việc này cũng sẽ không ảnh hưởng gì to lớn đối với lão, nhưng tình cảnh sau này của lão sợ rằng sẽ trở nên cực kỳ xấu hổ.
“Xem ra, mình vẫn nên nhanh chóng hồi phục, sớm ngày rời đi, cố gắng hết sức để không đụng mặt với đám người Tiên Sở Hạo Thổ.”
“Việc được hắn cứu giúp cũng phải cố gắng giấu diếm.”
Phúc bá thầm ai thán trong lòng, mặc dù như thế ít nhiều gì cũng có chỗ sai, nhưng cũng là cách duy nhất mà lão nghĩ ra.
Bên ngoài viện, trên tay Diệp Tố Y vẫn còn bưng chén thuốc.
Thấy Cố Trường Ca ra ngoài liền bước theo, nhỏ giọng hỏi: “Công tử, thuốc này có cần đem vào không?”
Thần sắc Cố Trường Ca ung dung bình thản, khoát tay, nói: “Nếu hắn đã tỉnh lại rồi thì không cần phải làm thế nữa, đem chúng đi đổ đi.”
“Vâng, thưa công tử.”
Diệp Tố Y vâng dạ đáp lời, bưng chén thuốc rời đi.
Mặc dù nàng không hiểu dụng ý của Cố Trường Ca nhưng xưa nay chưa từng hỏi nhiều.
Hết chương 2854.
Bạn cần đăng nhập để bình luận