Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1291: Không biết tự lượng sức

Chương 1291: Không biết tự lượng sức

Rất nhanh, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn tu vi của Cổ Vô Địch bị Nhị Sơn Chủ áp chế tới cùng một cảnh giới với Tiêu Dương, trừ phi có kẻ thành đạo ra tay, nếu không sẽ không ai có thể hoá giải được phong cấm đó.

“Đã như vậy, bớt nói nhiều lời, bắt đầu đi.”

Tiêu Dương hoàn toàn không có hảo cảm với Đạo Tử Cổ Vô Địch, tên gia hỏa ấy đã từng nhiều lần làm khó hắn, bây giờ cũng nghiễm nhiên trở thành chân chó của Cố Trường Ca.

Hắn vừa dứt lời, trên người hắn bắt đầu hiện ra khí tức đáng sợ, từ dưới làn da của hắn xuất hiện từng đạo thần phù đan xen, chúng giống như từng mảnh tinh hà thần bí mênh mông, có dấu hiệu cổ xưa, chúng thuộc về một bộ vô thượng thần thông của Cửu Đại Sơn, vô cùng cường thế, đánh ra trong nháy mắt.

Lập tức ở nơi đây dường như có sơn hà cuồn cuộn, nhật nguyệt sụp đổ, bao phủ hướng về Cổ Vô Địch, cả người của Tiêu Dương đứng ngạo nghễ trong hư không, tựa như thần linh.

Ngay lúc đó, Tiêu Dương tự mình tế ra pháp khí, vật đó chính là một bảo châu màu xanh, phía trên nó có sấm sét đùng đùng vang dội, buông xuống từng đạo pháp tắc, bảo vệ hắn ở bên trong đó.

“Cái gì? Vậy mà tiểu sư đệ lại chủ động động thủ ư? Không phải nói chỉ cần chống đỡ được ba chiêu Đạo Tử là có thể giành chiến thắng trận đánh cược này sao?”

“Xem ra chúng ta đã đánh giá thấp tiểu sư đệ rồi, lúc này, hắn cũng dám động thủ trước ư?”

“Tiểu sư đệ đúng là chân truyền của Nhị Sơn Chủ, khi ở cùng một cảnh giới, chúng ta chắc chắn không có uy thế giống như hắn.”

“Thực lực của tiểu sư đệ không thể khinh thường được, xem ra nếu như cho hắn thêm chút thời gian, đuổi kịp Đạo Tử cũng không phải vấn đề.”

Sắc mặt của rất nhiều đệ tử đều có chút kinh ngạc, không khỏi bàn luận náo nhiệt, hiển nhiên là trước kia bọn hắn cũng chưa từng nhìn thấy Tiêu Dương nghiêm túc ra tay.

Rất nhiều người đều cảm thấy trong trận chiến này phần thắng của hắn không lớn, nhưng bây giờ bọn hắn bắt đầu có chút dao động.

Ngay cả mấy vị sơn chủ cũng híp mắt lại, với ánh mắt của một kẻ thành đạo, tất nhiên bọn hắn có thể nhìn ra khí thế này khác với khí thế của Tiêu Dương ngày thường.

“Tại sao ngươi lại ra tay trước với ta?”

Nhưng Cổ Vô Địch lại không hăng hái giống như Tiêu Dương, trong đôi mắt của hắn có ánh sáng màu vàng lóe lên, giờ khắc này, cả người hắn bỗng nhiên trở nên có chút lạnh lùng, nhất là khí chất đã thay đổi hoàn toàn khác vừa rồi.

Tất cả sơn chủ đều chăm chú nhìn vào cảnh tượng ấy, nhắm mắt lại, cảm giác hình như Cổ Vô Địch đang thi triển một môn bí thuật nào đó, nhưng rốt cuộc môn bí thuật kia là loại nào, bọn hắn cũng không biết, chỉ có thể là do Cổ Vô Địch có một cơ duyên khác.

“Loại cảm giác đấy đến cùng là có chuyện gì xảy ra vậy?”

Biểu cảm của Nhị Sơn Chủ có gì đó không thích hợp, hắn liếc nhìn Cố Trường Ca đứng cách đó không xa, thấy sắc mặt của nam tử kia vẫn hăng hái như cũ, chẳng biết tại sao trong lòng hắn luôn có một loại cảm giác lo lắng.

Rõ ràng là Nhị Sơn Chủ đã bảo Tiêu Dương chuẩn bị rất chu đáo, thậm chí còn cho hắn không ít pháp khí mạnh cùng với một bộ chiến y hộ thể Ngân Nguyệt, nhưng sao trong lòng vẫn lo sợ và không yên lòng như trước đó. Đến cảnh giới này của hắn, có rất nhiều dự cảm cũng không phải vô căn cứ mà đến từ nơi tối tăm nào đó.

“Cổ Vô Địch, một chiêu này để cho ngươi hiểu, ngươi dám bất kính với Đại sư tỷ sẽ có kết quả gì!”

Tiêu Dương vẫn chưa phát hiện ra Cổ Vô Địch khác thường.

Giờ đây, trên bộ Ngân Nguyệt chiến y của hắn có ánh sáng lưu chảy, đang được phù căn rực rỡ chói mắt bao phủ, ngay cả mái tóc cũng có một tầng tia sáng màu xanh, ánh mắt của hắn lập lòe, gào thét lên một tiếng, mạnh mẽ ra tay, lao về phía trước giết Cổ Vô Địch.

Hắn không lựa chọn chống cự mà chủ động xuất kích, chính vì hắn muốn trút giận thay Đại sư tỷ!

“Không biết lượng sức, nực cười.”

Nhưng đúng vào lúc này, khi Tiêu Dương động thủ muốn giết Cổ Vô Địch, hắn lại lộ ra vẻ lạnh lùng, hắn chỉ giơ nắm đấm về phía trước, tạo nên một trận chấn động lớn vô cùng khủng bố, thậm chí Cổ Vô Địch còn mơ hồ có thể thấy được hư ảnh của một con Chân Long hiện lên phía sau hắn, nó ngạo nghễ mà đến, giơ móng vuốt về phía trước, có vảy chi chít, giống như có thể xé rách bầu trời, uy thế kinh người.

“Đây chính là Long Quyền trong Chân Long thuật, không hổ là Đạo Tử, cách thi triển cũng hoàn toàn khác với chúng ta, còn ẩn chứa rất nhiều uy thế vô địch!”

“Quá mạnh.”

Hầu hết tất cả các đệ tử đều bị giật mình, bọn hắn hết sức chăm chú theo dõi cảnh tượng dó. Bọn hắn có thể nhận ra thuật này chính là Cửu Đại Sơn tuyệt học, hầu như tất cả mọi người đều biết về nó. Thế nhưng bọn hắn luôn cảm giác bản thân thi triển ra lại hoàn toàn khác biệt với Cổ Vô Địch.

“Đối với thuật này, trình độ của Đạo Tử có chút kinh người.”

Ánh mắt của mấy vị sơn chủ đều ngưng trọng, có chút kinh dị.

Oanh!!!

Ngay lập tức, trong ánh mắt của tất cả mọi người đã tràn ngập khiếp sợ, Cổ Vô Địch đột nhiên đập xuống một quyền ấy, không có chút chấn động dư thừa nào nhưng lại giống như trời long đất lở, sau đó, một con Chân Long toả ra ánh sáng chói mắt tựa như vượt qua thời kỳ viễn cổ, tái hiện ở phía chân trời, long uy hùng vĩ, có thể diệt chư thiên.

Âm thanh của nó vang dội, làm cho hư không run rẩy như sắp bị xé toạc, trực tiếp công phá tất cả chiêu thức của Tiêu Dương, rồi một mảnh lại một mảnh phù văn dần ảm đạm, cuối cùng chúng cũng bị ma diệt, thậm chí ngay cả bảo châu thủ hộ trên đỉnh đầu của hắn cũng không ngừng rung động, suýt chút nữa thì rơi xuống.

“A…”

Bản thân của Tiêu Dương cũng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt của hắn hiện ra mấy phần kinh hãi, rồi trợn to mắt không thể tin nổi, cả người bị đánh bay ngược ra ngoài rơi xuống mặt đất. Nếu không phải do hắn có Ngân Nguyệt chiến y hộ thể, e là bây giờ cũng không chỉ đơn giản là ho ra máu như vậy.

Biểu cảm của đệ tử và sơn chủ đều có chút chấn kinh, không thể tin được.

Ngay cả vài vị sơn chủ cũng tự hỏi, ở cùng một cảnh giới không thể nào thi triển ra một thuật pháp đến trình độ đó.

“Có vẻ như ngày thường Đạo Tử của ngươi đã che giấu rất kỹ nha.”

Trong nháy mắt, mấy vị sơn chủ chợt nghĩ tới điều gì đó, sau đó nhìn về phía Tam Sơn Chủ.

Theo bọn hắn nghĩ, Tam Sơn Chủ đa mưu túc trí, cố ý không để cho Cổ Vô Địch lộ ra bản lĩnh thật sự, chính là vì chờ một ngày này.

Tuy nhiên giờ phút này, Tam Sơn Chủ cũng có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ tự nhiên, hắn hiểu rất rõ đệ tử của mình, cho nên vừa rồi hắn mới thực sự có chút chấn động.

Ngày bình thường Cổ Vô Địch chưa bao giờ thể hiện ra thực lực cường đại như vậy, tất nhiên Tam Sơn Chủ cho là đệ tử của mình đã che giấu rất kỹ, ngay cả người làm sư tôn như hắn cũng không biết được.

Hết chương 1291.
Bạn cần đăng nhập để bình luận