Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 637: Tô cô nương

Chương 637: Tô cô nương

Đúng lúc mọi người đang nhao nhao lên, Triệu Tiêu Dao bỗng nhiên nói:

"A phải rồi, Tô cô nương đã học đạo từ đâu vậy? Ta thấy thần thông thuật pháp của cô nương, thật hiếm gặp. Tuy uy lực rất lớn nhưng lại có cảm giác kiếm tẩu thiên phong.”

Hắn nhìn về phía sau đám người đó, hướng tới một vị bạch y nữ tử che mặt bằng lụa mỏng, tò mò hỏi thăm.

Vừa rồi lúc giao chiến với sinh linh Tuyệt Âm, hắn đã để ý đến vị bạch y nữ tử đứng phía sau.

Hắn biết được không ít chiêu thức thần thông của các giáo phái, nhưng chiêu thức của nàng lại hoàn toàn khác lạ.

Cho nên không khỏi có chút hiếu kì.

Bọn hắn đã gặp bạch y nữ tử này ở lối vào của Tuyệt Âm chiến trường.

Khi đó thấy nàng cô độc một mình, thực lực trông có vẻ cũng không phải là mạnh lắm. Hắn sinh lòng trắc ẩn, bèn mở miệng đề nghị nàng đi cùng bọn hắn để có thể hỗ trợ lẫn nhau.

Dù thế nào thì Tuyệt Âm chiến trường cũng khác với ngoại giới. Tuyệt Âm chi khí đã rất đáng sợ, nhưng Tuyệt Âm sinh linh cùng người thừa kế ma công đang ẩn núp trong bóng tối kia lại càng nguy hiểm hơn.

Cô nương mặc áo trắng này không có trợ thủ. Nếu như nàng gặp phải một vài Tuyệt Âm sinh linh, đoán chừng liền không thể ứng phó nổi, sẽ rất nguy hiểm chứ đừng nói đến các mối nguy khác.

Thế mà cô nương này lại dám một thân một mình tới đây. Điều này khiến Triệu Tiêu Dao có chút kinh ngạc.

Nhưng ngược lại, khi hắn mời nàng cùng nhập bọn, không ít đệ tử lại có chút hiểu lầm, cảm thấy bạch y nữ tử này có ý đồ với hắn.

Việc này để cho Triệu Tiêu Dao cảm thấy khó xử nhưng hắn cũng không giải thích nhiều.

Nghe hỏi vậy, bạch y nữ tử hồi đáp, giọng nói bình tĩnh nhưng mang theo hơi chút áy náy:

"Sư phụ ta đã dặn không thể tùy tiện xưng danh tính của người với bên ngoài. Xin cáo lỗi với Triệu công tử.”

"Thì ra là thế. Là ta đã quá đường đột. Xin lỗi Tô cô nương.”

Triệu Tiêu Dao bèn cười một tiếng, nói: "Nhìn bản lĩnh của cô nương, lệnh sư hẳn không phải là người bình thường, nhất định là một cao nhân ẩn thế.”

Hắn hỏi tên của bạch y nữ tử nhưng nàng chỉ nói mình họ Tô.

Hắn suy nghĩ một hồi nhưng cũng không tài nào nhớ được có vị chí tôn nào mang họ như thế.

Hắn đành bỏ qua chuyện này, coi như là nàng được chỉ giáo bởi một lão quái vật đi.

Nghe vậy, bạch y nữ tử lắc đầu, âm thanh vẫn hoàn toàn bình tĩnh như trước: "Triệu công tử quá khen. Chút bản lĩnh này của ta không thể coi là có danh khí. Chẳng qua cũng chỉ là hạng vô danh mà thôi.”

"Tô cô nương thật là khiêm tốn. Bản lĩnh của cô nương không hề kém một vị tuổi trẻ chí tôn nào.”

Triệu Tiêu Dao cười cười. Dáng vẻ tỏ ra vô cùng nho nhã và điềm đạm: "Nói không chừng ở Tuyệt Âm chiến trường tới, chúng ta còn phải dựa vào cô nương đó.”

Hắn có chút hảo cảm đối với bạch y nữ tử vừa có dung mạo tuyệt sắc lại vừa khéo nói chuyện này.

Đương nhiên những hảo cảm này đã có từ lúc hắn trò chuyện cùng với nàng trên đường đến Tuyệt Âm chiến trường trong mấy ngày nay.

Dù là cùng ai nói chuyện đi chăng nữa, nàng cũng duy trì khoảng cách trên ba thước. Xem ra cũng không phải là loại nữ tử dễ dãi.

Triệu Tiêu Dao là người tu hành Nho đạo nên điểm này rất hợp ý hắn. Hắn cảm giác dáng vẻ của vị Tô cô nương này có nét đặc biệt. Dường như lúc trước hắn đã tình cờ thấy qua trong một điển tịch nào đó.

Điều này khiến trong lòng Triệu Tiêu Dao sinh ra một chút cảm giác kỳ lạ. Phải chăng việc hai người tình cờ kết bạn là định mệnh được sắp đặt từ trước.

"Triệu sư huynh quả nhiên có hảo cảm với Tô cô nương xa lạ này nha.”

"Đáng tiếc đây mới là ngày thứ ba mà hai người quen biết nhau. Triệu sư huynh quả là người tốt."

“Tô cô nương thần bí này rốt cuộc có gì tốt mà lại được Triệu sư huynh đối đãi như vậy?”

Thấy cảnh này, không ít nữ đệ tử của Nho Thánh học phủ bắt đều ghen ghét, đố kỵ.

Dù xét về cách đối nhân xử thế hay phẩm hạnh tính cách thì Triệu Tiêu Dao sư huynh đều dành được hai chữ “đoan chính”.

Những năm gần đây, bao nhiêu thiên chi kiêu nữ đối với hắn vô cùng ngưỡng mộ. Vậy mà chưa từng có ai nhận được sự quan tâm của hắn.

Thế mà hắn lại rất để ý tới vị Tô cô nương chỉ mới quen được ba ngày, thỉnh thoảng còn hỏi thăm với vẻ lo lắng.

Chỉ cần người tinh ý đều có thể nhìn ra được ý nghĩ trong lòng Triệu Tiêu Dao.

Tuy vậy, vị bạch y nữ tử này lại như thể không thèm để tâm đến mấy việc này.

Có lẽ trong lòng nàng cũng đã rõ nhưng lại giả bộ không biết.

Điều đó khiến đám nữ đệ tử càng thêm ghen ghét và đố kỵ nàng. Dựa vào cái gì mà bọn họ lại không được Triệu sư huynh đối đãi như vậy chứ?

Bạch y nữ tử kia dĩ nhiên chính là Tô Thanh Ca.

Nàng muốn chiếm được một vị trí trong Chân Tiên thư viện nên tất nhiên phải đi tiêu diệt Tuyệt Âm sinh linh.

Tô Thanh Ca vốn định một thân một mình đến chiến đấu.

Nhưng vào thời điểm then chốt lại có người ngỏ lời kết giao bằng hữu với nàng. Cân nhắc đến những nguy hiểm khó lường ở trong Tuyệt Âm chiến trường, nàng nghĩ nếu đồng ý, thì sẽ giúp ích rất nhiều.

Cho nên ở lối vào của Tuyệt Âm chiến trường đã đáp ứng lời mời của Triệu Tiêu Dao.

Tên nhị sư huynh của Nho Thánh học phủ này đối với nàng hình như có hảo cảm. Tô Thanh Ca có thể cảm nhận được điều này.

Thế nhưng nàng lại không biểu lộ ra.

Triệu Tiêu Dao đối với nàng mà nói, kỳ thật không khác gì người xa lạ.

Sau đó rất nhanh, một đoàn người nhanh chóng tiến đến, Tuyệt Âm sinh linh ở dọc đường đều bị tiêu diệt sạch bách.

Thế nhưng bọn họ đều có cảm giác đang tốn công vô ích.

Một mặt là Tuyệt Âm khí tức ngày càng tỏa ra nồng đậm. Thân thể của bọn họ chẳng cầm cự được bao lâu nữa.

Mặt khác, tu vi của không ít Tuyệt Âm sinh linh ở nơi đây đã đến cấp bậc Thiên Thần cảnh, thậm chí là cấp bậc Thần Vương cảnh.

Mà đại đa số bọn họ cùng lắm cũng mới đến cấp bậc Hư Thần cảnh.

Mặc dù có được các loại pháp bảo, phù văn hộ thân, nhưng căn bản không phải là đối thủ của bọn Tuyệt Âm sinh linh này.

Hết chương 637.
Bạn cần đăng nhập để bình luận