Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1293: Từ từ đã

Chương 1293: Từ từ đã

Sương mù Hỗn Độn bao phủ trên quảng trường, Tiêu Dương bị Cổ Vô Địch giẫm dưới lòng bàn chân, trên khuôn mặt của hắn tràn đầy uất ức và phẫn nộ, máu me khắp người, vô cùng chật vật.

Hắn rất cố gắng lại không thể ngẩng đầu lên được, thương thế của hắn rất nặng, từng tia sáng màu xanh lan ra bên ngoài thân thể hắn như muốn lan ra khởi da thịt.

Vào lúc này, huyết mạch chi lực của hắn bị đè ép đến cực hạn, đang tự động khôi phục, có một loại sức mạnh mênh mông giống như muốn xông ra khỏi cơ thể.

"Chẳng lẽ bây giờ Nhị Sơn Chủ không thể chấp nhận sao?"

Mà hiện tại, vẻ mặt của Cổ Vô Địch có một tia hoảng thần, có điều rất nhanh hắn đã khôi phục vẻ tự nhiên, sau đó buông Tiêu Dương ra, bước nhanh tới, trên mặt còn mang mấy phần cười lạnh nói.

Từng cảnh tượng lúc nãy Cổ Vô Địch đều nhớ kỹ rất rõ, lúc đó mặc dù thân thể của hắn bị người khác điều khiển, nhưng hắn lại có thể rõ ràng cảm giác được mỗi một động tác của bản thân, kể cả mỗi một thuật pháp thần thông được thi triển ra, đó là cấp độ ngày trước hắn căn bản không đạt được, thậm chí bao gồm khống chế thể chất của bản thân, khai thác tiềm lực, cũng là trình độ từ trước đến nay chưa từng có.

Lúc trước, Cổ Vô Địch căn bản không thể tưởng được thể chất của bản thân còn có thể thi triển ra thủ đoạn thần thông khủng bố như vậy, chuyện này quả thực là không dám tưởng tượng, hắn nhớ lại những việc kia, càng thêm kính sợ đối với Cố Trường Ca.

"Ngươi ngược lại thủ đoạn rất cao minh."

Nhị Sơn Chủ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt của hắn không có ý tốt nhìn chằm chằm Cổ Vô Địch trước mặt.

Ở trước mắt bao người, trong lòng của hắn mặc dù không cam lòng, nhưng cũng không dám đổi ý, mấy vị sơn chủ còn lại cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, không quan tâm chuyện ấy, dù sao cũng là đại sự liên hệ đến việc bàn giao Cửu Sơn Tiên Ấn, chí bảo của Cửu Đại sơn.

"Xem ra tên đồ đệ kia của Nhị Sơn Chủ cũng chỉ như thế mà thôi."

"Bản lĩnh của Tiêu Dương rất mạnh, nhưng vẫn còn xa mới cùng một cảnh giới của Vô Địch."

Khuôn mặt của Thiên Lộc Huyền Nữ mỉm cười, liếc mắt nhìn Cố Trường Ca, dường như đang nêu lên ý kiến bản thân.

"Dù sao cũng phải nhìn đối thủ của hắn là ai?"

Cố Trường Ca hời hợt cười cợt.

"Đồ nhi ngươi vậy mà ẩn giấu sâu như vậy, thật sự là mang đến cho vi sư một vui mừng thật lớn nha."

Trên mặt của Tam Sơn Chủ có thêm mấy phần đắc ý liếc mắt quét nhìn Nhị Sơn Chủ , sau đó cực kì thỏa mãn nhìn về phía Cổ Vô Địch, hắn thật không nghĩ tới đệ tử của mình vậy mà mang đến cho hắn một niềm vui lớn như thế.

Ngay lúc vừa rồi khi Tiêu Dương biểu hiện ra thực lực cường đại, trong lòng của Tam Sơn Chủ đã lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ không ổn. Thế nhưng sau đó Cổ Vô Địch bày ra thủ đoạn, lại càng khiến hắn chấn kinh, mừng rỡ, tuyệt đối không nghĩ tới đồ đệ đó của mình, ẩn giấu thực lực còn sâu hơn so với những gì hắn hiểu rõ.

Hôm nay ở ngay trước mặt các đệ tử cùng một núi, Cổ Vô Địch thô bạo tiêu diệt Tiêu Dương, đoạt được quyền khống chế Cửu Sơn Tiên Ấn, như vậy trong mấy ngàn vạn năm kế tiếp, Cửu Sơn Tiên Ấn đều sẽ do Đệ Tam Sơn quản lý.

"Chúc mừng Tam Sơn Chủ thắng được quyền nắm giữ Cửu Sơn Tiên Ấn."

Thiên Lộc Huyền Nữ mỉm cười, giờ phút này nàng cũng đi tới, nói lời chúc mừng với Tam Sơn Chủ. Còn mấy vị sơn chủ khác nghe vậy cũng hiện thân, nhao nhao hướng về phía hắn mở miệng chúc mừng.

Ở Cửu Đại sơn, nếu như ai nắm giữ Cửu Sơn Tiên Ấn, như vậy tương đương với tiếp theo người ấy sẽ có được quyền lên tiếng lớn nhất ở Cửu Đại sơn.

Vì sao Nhị Sơn Chủ dám công khai ức hiếp Đệ Tam Sơn, đưa ra cái yêu cầu tỷ thí như thế, còn không phải vì Cửu Sơn Tiên Ấn ở trong tay hắn, bây giờ, hắn thua trận cuộc tỷ thí đó, Cửu Sơn Tiên Ấn đương nhiên rơi vào trong tay Tam Sơn Chủ, cho nên trong tương lai mấy ngàn vạn năm sau, toàn bộ Cửu Đại sơn đều sẽ do Tam Sơn Chủ nắm giữ, Nhị Sơn Chủ hắn cũng không dám phá hủy quy củ của Cửu Đại sơn.

"Đồ nhi tất nhiên không phụ sự kỳ vọng rất lớn của sư tôn."

Cổ Vô Địch có được danh tiếng như thế, trên mặt Cổ Vô Địch cũng có chút đắc ý, có điều lúc ánh mắt hắn rơi trên người Cố Trường Ca, có chút run lên, càng thêm cung kính với nam tử kia.

"Nếu Tiêu Dương thua, vậy trận đánh cược này lão phu đương nhiên có chơi có chịu."

Sắc mặt của Nhị Sơn Chủ khó coi, như đám người kia nói, ngay trước mặt các đệ tử cùng núi, hắn không dám đổi ý, lại không dám phá hủy quy củ của Cửu Đại sơn.

"Sư tôn, từ từ đã!"

Mà khi Nhị Sơn Chủ nói xong lời đấy, Tiêu Dương lảo đảo đi tới bỗng nhiên ngắt lời nói, trên mặt của hắn khó kiềm chế sự lạnh nhạt, phẫn nộ, với khuất nhục ẩn giấu thật sâu, đáng lẽ hôm nay hắn chắc có thể đánh bại Cổ Vô Địch, rửa sạch sỉ nhục, giữ gìn chút mặt mũi cuối cùng cho Đại sư tỷ, thế nhưng kết quả lại trái ngược với dự đoán trước kia của hắn.

Ở trước mặt các đệ tử cùng núi, hắn bị Cổ Vô Địch trấn áp thô bạo, còn bị hắn giẫm ở dưới chân, chuyện khuất nhục như thế, Tiêu Dương chưa từng trải qua, điều đấy làm hắn trong lòng càng thêm tức giận.

Hơn nữa, Tiêu Dương hoàn toàn có thể xác định, người vừa rồi ra tay, tuyệt đối không phải Cổ Vô Địch, mà là Cố Trường Ca đứng ở bên kia, tên đấy tuyệt đối không có thực lực cường đại như vậy.

"Thế nào? Tiêu Dương?"

Nhị Sơn Chủ nghe vậy nhìn sang, có chút không hiểu nói.

Mặc dù hắn thất vọng nhưng cũng biết chuyện hôm nay không thể trách Tiêu Dương được, thực lực của Cổ Vô Địch có chút vượt qua dự liệu của tất cả mọi người.

Hết chương 1293.
Bạn cần đăng nhập để bình luận