Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 971: Có chút mùi vị nhân tình

Chương 971: Có chút mùi vị nhân tình

"Nếu đã như vậy, ta phải đa tạ Thanh di rồi."

Cố Trường Ca cười nói, đối với việc Cố Thanh Y chủ động như vậy, mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng hắn cũng chưa từng hỏi đến nguyên nhân.

Cố Thanh Y nhìn hắn một cái, gật đầu.

Mà Tiểu Vọng Nguyệt ở trong Tiên Ngọc Đạo Đài Trì Tử đối với nàng lại có chút thân mật, thậm chí bơi một đoạn về phía trước, muốn lại gần Cố Thanh Y.

Trên mặt Cố Thanh Y cũng hiếm thấy lộ ra nụ cười, mặc dù chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, nhưng Cố Trường Ca lại thấy rất rõ ràng.

Lông mày hắn hơi nhướng lên, hắn hiểu rất rõ tính cách của Cố Thanh Y, rất ít khi bắt gặp nàng lộ ra vẻ mặt như vậy.

Chẳng lẽ giữa nàng và Tiểu Vọng Nguyệt còn có nguồn gốc nào khác hay sao?

Nghĩ tới đây, hắn không khỏi hơi để ý.

"Tiểu Vọng Nguyệt đã là của ngươi, vậy ngươi làm chủ nhân thì cũng nên đặt cho nó một cái tên đi."

Sau đó, Cố Thanh Y thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Cố Trường Ca, âm thanh lạnh lùng nói.

"Đặt tên?"

Cố Trường Ca suy nghĩ một chút, sau đó không hề do dự nói, "Toàn thân nó đã sáng trong đẹp đẽ như thế, chi bằng gọi nó là Tiểu Bạch đi."

Nói đến cái tên này, hắn lại nhớ tới Bát Hoang Ma Kích, lúc trước đi tìm nó, Cố Trường Ca cũng lấy tên cho nó.

Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, đúng là rất dễ nghe, rất đơn giản.

"Tiểu Bạch?"

Cố Thanh Y nghiêng đầu, tóc đen bay phấp phới rồi hạ xuống, che khuất một nữa nhan sắc như tiên, dường như là đang muốn dò hỏi Cố Trường Ca, có phải đã xác định như thế hay không?

Mà Tiểu Vọng Nguyệt thì rất không vừa lòng đối với cái tên mới này.

Cho dù rất e ngại đối với Cố Trường Ca, nhưng nó cũng đang rất kháng nghị, không ngừng lắc cái đầu của mình.

"Cái tên này không dễ nghe à?" Cố Trường Ca cười hỏi.

"Nếu không thì lấy đại một tiện danh nào đi, cũng dễ nuôi sống hơn?"

Đối với bản thân Cố Thanh Y thì lại không chút để ý nào đến cái tên này, chỉ là nàng cảm giác được cảm xúc bất mãn và ủy khuất của Tiểu Vọng Nguyệt.

"Trình độ đặt tên của ngươi, thật sự là khó lòng mà khen được."

Cố Thanh Y lắc đầu, vẻ mặt không chút biến hóa.

Có điều, nếu Tiểu Vọng Nguyệt là do Cố Trường Ca mang về, muốn đặt tên là gì thì cũng là do Cố Trường Ca quyết định, nàng không muốn phản bác gì.

Về phần tiện danh là cái gì, thôi được rồi, so ra mà nói, Tiểu Bạch nghe êm tai nhiều hơn.

Cứ như vậy, tên của Tiểu Vọng Nguyệt bị quyết định luôn, cho dù nó rất ủy khuất kháng nghị, nhưng Cố Trường Ca cũng không có chút ý tứ muốn đổi lại nào.

Cũng không phải là hắn có ác thú gì, chỉ đơn thuần là cảm thấy phiền phức.

Sau đó, Cố Thanh Y mang theo Cố Trường Ca và Tiểu Vọng Nguyệt rời khỏi nơi đây, đi tới tiểu thế giới mà bình thường nàng hay tu luyện.

Thế giới trong to lớn như vậy, đều là một biển mây và những dãy núi dài, bao la hùng vĩ vô ngần, giống như tiên cảnh.

Không thể nhìn thấy tận cùng, một biển mây nhấp nhô trong dường như theo vòm trời mà hô hấp.

Ngoại trừ Cố Thanh Y ra thì trong thế giới này không còn người nào khác.

Cho dù là sinh linh thì cũng là linh trí thú hoang bình thường vừa được sinh ra không bao lâu, tuy hoa cỏ cây cối tuổi tác đã cao, thế nhưng lại không thành tinh.

Theo Cố Trường Ca thì Cố Thanh Y ắt hẳn đã thi triển thủ đoạn gì đó, dẫn đến những cỏ cây ở thế giới này không cách nào thành tinh được.

Đối với nàng thì chuyện thay đổi quy tắc thiên địa này còn không phải dễ như trở bàn tay hay sao?

Mà tính tình của nàng ta thanh lãnh yên tĩnh, không thích bị người ngoài quấy rầy, nếu không phải được nàng dẫn đường, Cố Trường Ca tuyệt đối không tài nào tìm thấy tiểu thế giới này.

Sau khi đến tiểu thế giới này, Tiểu Vọng Nguyệt từ trong ao phóng ra, thân thể thon dài mà sáng trong trốn vào trong mây, có vẻ rất vui sướng.

Mặc dù nơi đây chỉ là tiểu thế giới, nhưng mức độ đậm đặc của thiên địa linh khí lại vô cùng nồng đậm.

"Nuôi thả nó ở chỗ này, chắc ngươi cũng yên tâm chứ?"

Cố Thanh Y mở miệng nói ra.

Nàng đứng thẳng trên đỉnh núi, váy áo bay phất phới, ngắm nhìn bộ dạng Tiểu Vọng Nguyệt giành lấy tự do, khóe miệng không khỏi lộ ra một đường cong.

"Ta có cái gì mà không yên lòng, cho dù là tùy tiện ném nó ở ngoài thì cũng không người nào dám có ý nghĩ đánh cắp nó đâu."

Cố Trường Ca cười nói, sau đó tiếng nói bỗng nhiên xoay chuyển một cái, "Lại nói, Thanh di à, ngươi và Tiên Cung có quan hệ ra sao?"

Nghe nói như thế, vẻ mặt Cố Thanh Y rõ ràng có chút cứng đờ.

Sau đó nàng quay đầu nhìn về phía Cố Trường Ca, trong con ngươi lộ ra vẻ phức tạp khó hiểu.

"Ngươi đang nhớ tới cái gì à?" Nàng cũng không hỏi Cố Trường Ca vì sao lại dò hỏi chuyện này, mà lại hỏi như thế.

Cố Trường Ca gật đầu, có điều giống như không muốn trả lời, vẫn như cũ mỉm cười nói, "Thanh di ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta."

"Đợi lúc ngươi nhớ lại rồi hãy hỏi lại ta."

Tất nhiên Cố Thanh Y cũng không muốn trả lời vấn đề này của hắn, trên khuôn mặt rất nhanh đã khôi phục lại loại vẻ mặt lãnh đạm, tránh xa người ngàn dặm.

“Thật sao?" Cố Trường Ca cười cợt, dường như không để ý lắm.

Dò hỏi từ nãy đến giờ, Cố Trường Ca đã xác định, Cố Thanh Y rõ ràng có nguồn gốc nào đó với Tiên Cung.

Hơn nữa dường như nàng đã nhận thức mình từ rất sớm.

Mà bản thân chuyện này khẳng định không phải là mình của bây giờ, về phần có phải là Ma Chủ hay không thì còn cần phải nghiên cứu thêm nhiều.

"Đồ vật nhỏ, sau này ngươi cứ thành thật đợi ở chỗ này cho ta, nếu như ngươi có dũng khí chạy loạn, ta không ngại nếm thử thịt Vọng Nguyệt rốt cuộc có mùi vị như thế nào đâu."

Sau đó, Cố Trường Ca hướng về phía Tiểu Vọng Nguyệt đang tự do vui chơi tán loạn ở nơi xa, mở miệng đe dọa một trận.

Thấy nó lập tức bị dọa đến không dám động đậy ở nơi đó, một bộ dạng nhỏ bé yếu đuối đáng thương, lúc này mới cười cợt, quay người rời khỏi thế giới này.

Nhìn thấy thế, Cố Thanh Y nhẹ lắc đầu.

Mặc dù cảm thấy hành động hù dọa Tiểu Vọng Nguyệt của hắn có chút ghê tởm, nhưng theo một mặt nào đó thì có thể nói Cố Trường Ca cũng không phải dự định ném nó ở nơi này sau đó mặc kệ.

Điều này hoặc nhiều hoặc ít khiến nàng cảm thấy ở trên người Cố Trường Ca có chút mùi vị nhân tình.

Hết chương 971.
Bạn cần đăng nhập để bình luận