Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1530: Không còn cách nào khác

Chương 1530: Không còn cách nào khác

“Cố nhân tìm ta?”

Trong cung điện, Tiêu Nhược Âm đang ngồi xếp bằng, trên người lóe lên từng đạo phù văn cổ xưa rực rỡ ngân sắc, nghe thấy đệ tử ngoài điện thông báo, bỗng nhiên mở mắt ra.

Nàng nhíu mày, đang suy đoán xem có phải là Giang Thần tìm nàng hay không.

Trong khoảng thời gian này, nàng cũng đợi ở bên trong nơi dừng chân của Đạo Thiên tiên cung, chưa từng đi ra ngoài, cũng không biết hôm nay ở Trích Tinh lâu đã xảy ra chuyện gì.

“Đúng vậy, đây là bao thư mà vị cố nhân kia nhờ ta đưa tới cho Nhược Âm sư tỷ ngài, ngài hãy xem qua một chút.”

Đệ tử ở bên ngoài điện cầm bao thư trong tay cung kính mở miệng nói.

Suy nghĩ một chút, Tiêu Nhược Âm gật đầu một cái, đứng dậy đi ra bên ngoài điện, muốn biết Giang Thần tìm nàng có chuyện gì.

Đúng lúc nàng cũng muốn tìm Giang Thần, dự định thu hồi Tạo Hóa Tiên Chu của mình.

Tuy nhiên khi Tiêu Nhược Âm mở bao thư thì lại ngây ngẩn cả người, lông mày lập tức nhíu lại rất căng.

“Là Ngưu Điền tìm ta sao? Không phải Giang Thần?”

Sắc mặt Tiêu Nhược Âm có chút biến đổi, chữ trên bao thư chỉ có nàng mới nhận ra được.

Nội dung cũng rất đơn giản, viết rằng Giang Thần gặp nạn, cần nàng trợ giúp.

Chuyện này khiến nàng hơi do dự, đang nghĩ xem có nên đi gặp Ngưu Điền một chút hay không.

Sau khi thức tỉnh ký ức của Vận Mệnh đại tế ti, dưới cái nhìn của nàng thì thực ra những bằng hữu trước kia bao gồm cả Ngưu Điền và Giang Thần đều không quan trọng lắm, chỉ cần không ảnh hưởng tới việc nàng khôi phục lại đỉnh phong là được.

Ngàn vạn pháp trên thế gian chỉ có đại đạo là độc nhất.

“Giang Thần gặp phiền toái gì mà Ngưu Điền phải cầu cứu ta?”

Sau đó, sắc mặt Tiêu Nhược Âm khôi phục tự nhiên. Cẩn thận suy nghĩ một chút nàng vẫn quyết định đi gặp Ngưu Điền một lần.

Trong tửu điếm ngoài Đạo Thiên tiên cung, nàng dựa vào nội dung bên trong bức thư tìm được Ngưu Điền.

“Nhược Âm, ngươi đến rồi?”

Ngưu Điền đang nhíu mày khổ sở chờ đợi không nghĩ tới Tiêu Nhược Âm lại đến nhanh như vậy, ngẩng đầu nhìn thấy nàng, trên gương mặt có chút kinh hỉ.

Xem ra Tiêu Nhược Âm đến gặp hắn nhanh như vậy đã chứng minh nàng vẫn rất để ý tới sống chết của Giang Thần, cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Nhưng Tiêu Nhược Âm bây giờ lại rất khác với Tiêu Nhược Âm mà hắn quen thuộc trước kia.

Tuy bề ngoài không có thay đổi gì quá lớn nhưng lại lộ ra một loại hơi thở cô lãnh không dính khói lửa trần gian, phảng phất như tiên tử của Quảng Hàn cung, bất cứ lúc nào cũng có thể cưỡi gió bay đi.

Bạch y tung bay, tóc đen phấp phới, khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan tinh xảo tuyệt mỹ, trong đôi mắt lấp lánh mang theo sự thâm thúy khiến người khác nhìn không thấu.

So với Ngưu Đièn kích động đứng lên thì Tiêu Nhược Âm lại vô cùng bình tĩnh, nàng nhìn hắn một cái rồi nói: “Giang Thần gặp phải phiền toái gì mà ngươi phải tới tìm ta?”

Lời nói của nàng bình thản, không hề có ý muốn ôn chuyện cũ với lão bằng hữu.

Dáng vẻ xa cách lãnh đạm này khiến nụ cười trên mặt Ngưu Điền lập tức cứng đờ, tựa hồ có chút lúng túng và khó tin, sau đó hắn từ từ ngồi xuống.

Trong lòng lại cười khổ sâu hơn, có chút buồn vô cớ, hắn cảm thấy Tiêu Nhược Âm trước mắt thực sự là quá lạ lẫm.

Điều này khiến hắn không khỏi nghĩ tới đoạn thời gian gần đây, trong lúc Giang Thần kể khổ với hắn thì có nhắc tới chuyện Tiêu Nhược Âm thay đổi rất nhiều.

“Nếu không phải là chuyện gấp thì ta cũng không muốn làm phiền ngươi nhưng ta thực sự không còn cách nào khác. Có lẽ bây giờ cũng chỉ có ngươi mới có thể cứu được Giang Thần… hắn đang gặp nguy hiểm, liên quan tới sinh tử đại sự. Hôm nay tại Trích Tinh lâu hắn bị Cố Trường Ca sai người bắt lấy.”

Ngưu Điền thở sâu buộc mình tỉnh táo rồi kể lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra cho Tiêu Nhược Âm.

“Giang Thần hắn bị Cố Trường Ca bắt?”

Nghe xong những lời này, Tiêu Nhược Âm lập tức nhíu mày, cảm giác chuyện này rất khó giải quyết, không hề đơn giản như Ngưu Điền nghĩ.

Bây giờ nàng ở bên cạnh Cố Trường Ca cũng giống như đi trên băng mỏng, phải cẩn thận từng li từng tí, hoàn toàn không hề thoải mái tự do như người khác nghĩ.

Làm sao nàng có thể cứu được Giang Thần đây?

“Chuyện này cũng không còn cách nào khác, hôm nay lúc ở Trích Tinh lâu, Giang Thần ngụy trang bị Cố Trường Ca phát hiện, có lẽ bây giờ hắn đang bị giam lại, sinh tử khó đoán.”

“Rơi vào tay người có lòng dạ độc ác như Cố Trường Ca thì có thể Giang Thần sẽ phải gánh chịu giày vò đến mức không còn là người. Nếu như không có ai cứu hắn thì e là rất khó mà sống sót được.” Ngưu Điền thở dài nói, trong ngôn từ ẩn chứa bi thương.

“Sao ngươi lại cảm thấy ta có thể cứu được Giang Thần?”

Nghe đến mấy câu này, Tiêu Nhược Âm trầm mặc, thần sắc cũng không thay đổi, chỉ bình thản nói.

“Cố Trường Ca đối xử với ngươi tốt như vậy, ta nghĩ Nhược Âm ngươi chắc chắn sẽ có biện pháp. Ngươi chỉ cần thổi gió bên tai Cố Trường Ca một chút, van nài hắn, có thể hắn sẽ nể mặt ngươi mà thả Giang Thần ra.”

Nghe vậy, Ngưu Điền lại cười khổ nói.

Tiêu Nhược Âm nhíu mày, nàng không biết Ngưu Điền đang nói thật lòng hay là đang chế giễu nàng.

Cố Trường Ca là người như thế nào, chẳng lẽ hắn còn không rõ?

Nếu nàng dám cả gan đứng trước mặt Cố Trường Ca mà thuyết phục thì sẽ có kết quả như thế nào?

Hơn nữa Cố Trường Ca sẽ nghĩ gì?

E rằng lúc đó tình cảnh của nàng sẽ trở nên càng tệ hại hơn.

“Nhược Âm ngươi đừng hiểu lầm, ta thực sự không có ý tứ gì khác. Trước đây Cố Trường Ca thả chúng ta ra khỏi địa lao chắc hẳn là vì biết được quan hệ giữa ngươi và Giang Thần.”

“Nể tình bằng hữu này, ngươi đi cầu hắn chắc là không có vấn đề gì đâu.”

“Nếu ngươi thực sự không có biện pháp thì ta cũng chỉ có thể nghĩ cách khác.”

Ngưu Điền thấy Tiêu Nhược Âm trầm mặc, trong lòng không khỏi nóng nảy, lo lắng nàng sẽ cự tuyệt nên vội vàng nói.

Hết chương 1530.
Bạn cần đăng nhập để bình luận