Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 634: Chưa từng nói lời nào tử tế với hắn

Chương 634: Chưa từng nói lời nào tử tế với hắn

Lúc này, Vương Tử Câm bỗng nhiên mở miệng, hỏi chuyện mà nàng quan tâm nhất mấy ngày qua:

"Giang Sở Sở, ngươi hãy mau nói thật đi, cuối cùng thì giữa ngươi và Cố Trường Ca đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Giang Sở Sở đã bình tĩnh lại. Nàng không thể nói cho Vương Tử Câm biết tất cả sự thật được.

Chẳng nhẽ lại nói ra rằng kỳ thực Cố Trường Ca mới là người kế thừa ma công, còn Doanh hoàng tử kia thật ra là bị rơi vào cảnh “quýt làm cam chịu”, tự nhiên phải nhận lấy xui xẻo?

Rồi sau đó lại nói cho nàng biết, thực ra Cố Trường Ca đã tự bế quan một thời gian dài, truyền nhân của Nhân Tổ điện trước kia chỉ là một kẻ giả mạo ư?

Mặc dù đây là sự thật nhưng với tính cách của Vương Tử Câm thì chắc chắn sẽ không tin nàng.

Ngược lại nàng sẽ thắc mắc tại sao Cố Trường Ca lại không giết người diệt khẩu với tất cả những ai biết sự thật này?

Vì vậy, Giang Sở Sở chỉ tỏ ra bình tĩnh, thản nhiên nói: “Những việc này ngươi không cần quan tâm. Ngươi chỉ cần biết Cố Trường Ca chẳng tốt đẹp gì nên ngươi hãy tránh xa hắn ra một chút là được.”

"Câu trả lời này là sao chứ?"

Nghe nàng nói như vậy, Vương Tử Câm lườm Giang Sở Sở: "Uổng cho ta đã coi ngươi như bạn thân. Vậy mà ngươi lại có chuyện giấu ta.”

“Ta vốn đã biết Cố Trường Ca không phải người tốt lành gì."

Nàng cảm giác hiện tại Giang Sở Sở đang có tâm sự.

Trước kia, mỗi khi nàng hỏi đến chuyện nam nữ, nàng đều thể hiện vẻ chán ghét, suýt nữa viết hai chữ “khinh bỉ”lên mặt.

Thái độ của nàng không hề giống như bây giờ.

"Cố Trường Ca là kẻ rất nguy hiểm, ngươi tốt nhất là không nên ở quá gần hắn.”

Giang Sở Sở khẽ thở dài. Ẩn chứa trong giọng nói điềm tĩnh đó là tâm tư mà chỉ có nàng mới hiểu được.

"Không nói thì không nói. Lúc đầu ta cũng có hảo cảm với Cố Trường Ca. Nhưng nếu ngươi và hắn có quan hệ không rõ ràng như thế thì ta cũng không thèm hỏi đến nữa.”

Lúc này, Vương Tử Câm thở dài, tỏ ra buồn bực.

Nghe vậy, cả người Giang Sở Sở có chút đông cứng.

Cái gì mà nàng và hắn ta có quan hệ không rõ ràng chứ?

Hơn nữa, Vương Tử Câm lại nói nàng đối với Cố Trường Ca có hảo cảm?

"Không có sao?"

Vương Tử Câm chú ý đến ánh mắt của nàng, vẻ ngoài tươi cười: "Vậy là tốt rồi."

Cũng chính vào lúc này, thiên uyên yên tĩnh đã lâu chợt có biến động.

Ngay sau đó, thân ảnh của Cố Trường Ca từ trong đó bước ra. Nhìn bên ngoài thì thấy hắn không khác gì so với lúc đi vào.

Giang Sở Sở và Vương Tử Câm cùng đưa mắt nhìn nhau nhưng thần sắc có chút khác biệt.

Giang Sở Sở vốn định lên tiếng hỏi nhưng không ngờ Vương Tử Câm lại mở miệng ra trước.

"Cố huynh không sao chứ?"

Nàng liếc mắt nhìn Cố Trường Ca. Khoé môi khẽ giật nhưng đầu lại cúi thấp, nuốt những lời muốn nói vào trong bụng.

"Ta không sao. Tạm thời ta đã giải quyết được Tuyệt Âm Thiên. Với năng lực hiện tại của ta, có cố hết sức cũng chỉ làm được đến đây.”

Cố Trường Ca lắc đầu, liếc mắt nhìn hai người với vẻ kì lạ nhưng cũng không nói thêm gì.

Hắn thực sự đã luyện hoá Tuyệt Âm bản nguyên này.

Không chỉ có hắn đã thu phục được sức mạnh của Tuyệt Âm mà thậm chí ngay cả Đại Đạo Bảo Bình cũng đã có một sự thay đổi thần bí.

Thế nhưng Cố Trường Ca không muốn bị người khác chú ý bởi vì việc này, cho nên hắn không giải quyết triệt để phần khí tức còn lại của Tuyệt Âm Thiên.

Hắn đã có kinh nghiệm từ sự việc lần này, nên sau này khi đã tìm được Tuyệt Âm bản nguyên, chắc hẳn hắn sẽ luyện hoá càng nhanh hơn.

"Ta có lúc hoài nghi Cố công tử chính là Nhân Tổ chuyển thế. Bởi vì Cố huynh hết lần này tới lần khác đã làm được những việc mà người bình thường không thể làm được.”

Vương Tử Câm nửa đùa nửa thật nói, ánh mắt long lanh, nụ cười dịu dàng.

"Nhân Tổ chuyển thế gì chứ? Ta thực không biết gì cả. Việc về Nhân Tổ là việc hệ trọng. Đâu đến lượt một tu sĩ nhỏ nhoi như ta bàn luận. Việc giải quyết được khí tức của Tuyệt Âm lần này chỉ là do ta may mắn mà thôi. Nếu lần sau gặp lại thì có khi ta không còn được vận khí tốt như vậy nữa.”

Cố Trường Ca khẽ thở dài, dường như lúc này hắn đang rất thật lòng, không có gì phải giấu diếm.

Chợt có một tiếng “Xuỳ”. Sau đó ống tay áo của Cố Trường Ca rách ra.

Hắn giơ cánh tay lên. Trên cánh tay hắn bắt đầu có từng tia từng sợi sương mù màu xám lan ra, bao lấy xương cốt. Da thịt của hắn đang bị chúng ăn mòn, nhìn cực kì đáng sợ!

Người khác trông thấy phải giật mình!

Đương nhiên, thương tích này là do hắn cố ý gây nên, hoàn toàn không phải vì trận chiến vừa rồi mà có.

"Cái này… "

Thấy thế, Vương Tử Câm không khỏi kinh hãi. Nàng bị vết thương của Cố Trường Ca doạ cho hoảng sợ: "Cố huynh bị Tuyệt Âm chi khí tấn công ư? Để ta xem một chút."

Nói rồi nàng cũng không để ý đến việc nam nữ thụ thụ bất thân, cũng không sợ bị Tuyệt Âm chi khí tổn thương, liền giữ chặt cánh tay của Cố Trường Ca để xem xét vết thương.

Nét mặt của Giang Sở Sở cũng không khỏi biến sắc. Nàng có chút lo lắng.

Nhưng nàng vẫn tỏ ra không hề quan tâm, giống như chỉ là một người ngoài cuộc.

Rõ ràng Cố Trường Ca phải chịu những vết thương này là do nàng.

Việc này khiến trong lòng nàng có chút áy náy và khó chịu.

Nhưng Cố Trường Ca không thèm liếc nhìn nàng một cái. Giống như lời nói của hắn lúc trước, hắn cảm thấy nàng thật chướng mắt.

Vương Tử Câm kiểm tra xong thương thế của Cố Trường Ca, lông mày nhíu chặt, nói:

"Vết thương của Cố huynh là do sinh vật khác gây ra, đúng không? Nhìn không giống như bị Tuyệt Âm chi khí làm ra mà giống như sinh vật nào đó ở cấp bậc Thánh Cảnh gây nên.”

Nói xong trong lòng bàn tay của nàng xuất hiện ánh sáng Tiên Linh rực rỡ ẩn chứa sức mạnh đáng kinh ngạc.

Xùy.

Ánh sáng Tiên Linh này khi gặp phải Tuyệt Âm chi khí liền phản ứng, phát ra tiếng xèo xèo như vừa đổ nước lên chảo dầu đang sôi vậy.

Cố Trường Ca không khỏi nhíu mày, nhưng vẫn không rên lấy một tiếng. Như thể là hắn đang cố hết sức chịu đựng.

"Thực sự lúc đấy ta đã quá chủ quan nên mới bị một Thánh Cảnh sinh linh đánh lén. Do đó mới bị trúng vết thương này. Chỉ là ta không nghĩ tới việc trục xuất nó lại khó như thế."

Nói đến đây, mặt mũi của Cố Trường Ca đã tái nhợt đi, nhưng thần sắc của hắn vẫn giữ nguyên như cũ.

"Cố Trường Ca!"

Lúc này, nhìn dáng vẻ của hắn, trong lòng Giang Sở Sở cũng có chút không dễ chịu, nàng muốn nói điều gì đó.

Nhưng sau khi gọi tên Cố Trường Ca, nàng lại không biết phải nói gì tiếp theo.

Hình như ngoại trừ những lúc mắng Cố Trường Ca là hèn hạ, vô sỉ, khốn nạn ra thì nàng chưa từng nói lời nào tử tế với hắn.

Hết chương 634.
Bạn cần đăng nhập để bình luận