Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1568: Ta mới không có béo lên

Chương 1568: Ta mới không có béo lên

“Đây là chuyện xảy ra khi nào? Làm sao ta lại không nhớ được?”

Cố Trường Ca nhìn thấy Cố Thanh Y lấy ra túi thơm, không nhịn được khẽ gật đầu nở nụ cười nói.

Đôi mắt sáng ngời của Cố Thanh Y nhìn hắn như thể muốn nhìn rõ xem hắn nói có thật hay không.

“Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ nhớ lại.”

Sau đó, nàng thu lại tất cả những món đồ chơi nhỏ ở trên tảng đá.

Tay phải mân mê sợi tóc rủ xuống trên bờ vai theo thói quen tựa như muốn che giấu tâm tình ở trong lòng.

Cố Trường Ca cũng coi như hiểu nàng rất rõ.

Mặc dù Cố Thanh Y không nói thêm gì nữa nhưng hắn vẫn biết Cố Thanh Y thật sự rất thích mấy món đồ chơi nhỏ này.

“Sao ngươi lại nhìn chằm chằm vào ta như vậy?”

Dường như Cố Thanh Y không chịu được ánh mắt dò xét của Cố Trường Ca.

Nàng quay đầu qua nơi khác, ánh mắt rơi xuống vân hải mờ mịt ở cách đó không xa.

Cố Trường Ca cười cười nói: “Ngươi không nhìn ta chăm chú thì làm sao biết ta nhìn ngươi chăm chú đây?”

Khoé môi Cố Thanh Y cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt, nàng nói: “Ngược lại là ta lần đầu tiên gặp phải kẻ vừa ăn cướp vừa la làng.”

“Nếu như ta là ăn cướp, vậy ngươi lại là cái gì?”

“Thực ra lần này tới gặp ngươi là có một chuyện khác.”

Cố Trường Ca cười cười, sau đó đổi chủ đề.

“Chuyện gì vậy?”

Cố Thanh Y hỏi với vẻ hiếu kỳ.

“Kỳ thực cũng không phải đại sự gì cả, vẫn nên chờ sau khi tập hợp đủ những vật kia rồi lại hỏi ngươi vậy.”

Cố Trường Ca lắc đầu.

Nói xong hắn lấy ra mấy Địa Long quả tìm được từ trong Côn Sơn ra, ném về phía vân hải ở nơi xa.

Chuyện mà hắn định hỏi có liên quan đến Tiên Cung di tàng.

Bảy món Chưởng Thiên Khí thì hiện tại trong tay hắn đã có sáu món, còn thiếu Chưởng Thiên Kiếm.

Thời gian gom đủ chìa khoá mở Tiên Cung di tàng cũng không còn xa.

Cố Thanh Y thấy hắn không nói gì, cũng rất ăn ý không có hỏi nhiều.

Chỉ yên tĩnh ngắm nhìn mấy Địa Long quả rơi xuống vân hải.

Mấy Địa Long quả này vô cùng óng ánh, mặc dù chỉ lớn bằng nắm đấm nhưng trong đó lại ẩn chứa hào quang kinh người, phảng phất như tinh thần.

Ầm!

Trong nháy mắt Cố Trường Ca ném ra Địa Long quả.

Một đạo thân ảnh thon dài trắng như tuyết quay cuồng trong mây một hồi, ngay sau đó lập tức tiếp lấy Địa Long quả.

Đã một thời gian không gặp, ngược lại bản thể của Tiểu Vọng Nguyệt cũng không lớn lắm.

Nhưng thân thể lại càng thêm thon dài xinh đẹp, sáng đến mức lu mờ ánh trăng, lập lòe rực rỡ, đôi mắt tựa như lưu ly huyết sắc động lòng người.

Thời điểm Cố Trường Ca tới, nàng vẫn luôn trốn ở trong mây chưa từng lộ diện.

Mặc dù Cố Trường Ca là chủ nhân trên danh nghĩa của nàng nhưng cho đến tận bây giờ hắn đều nuôi thả nàng, không quan tâm nhiều lắm.

Ngược lại là Cố Thanh Y chăm sóc nàng nhiều hơn.

Trong lòng Tiểu Vọng Nguyệt, Cố Thanh Y mới là chủ nhân chân chính của nàng.

Cho nên đối với Cố Trường Ca, nàng cũng tỏ ra xa cách lãnh ngạo.

“Thoạt nhìn trong khoảng thời gian này ngươi ăn uống không tệ, mập ra không ít.”

Cố Trường Ca gật đầu một cái, khoé môi lộ ra một nụ cười, quan sát bộ dạng hiện tại của Tiểu Vọng Nguyệt một cách tỉ mỉ.

Tiểu Vọng Nguyệt đang say sưa gặm Địa Long quả ngon lành, bất chợt nghe được câu nói này, động tác bỗng nhiên ngừng lại, tựa hồ như cứng đờ tại chỗ.

Trong mắt nàng có chút bối rối.

Không nghe nhầm chứ?

Mập ra?

Giờ khắc này, trong đầu nàng quanh quản hai chữ, lập tức cảm thấy Địa Long quả trong móng vuốt của mình cũng không còn thơm nữa.

“Mập ra chỗ nào chứ? Ngươi đừng có mà hù dọa nàng.”

Cố Thanh Y cũng không ngờ Cố Trường Ca lại nói như vậy, có chút sững sờ.

Sau đó nàng ngưng mắt quan sát Tiểu Vọng Nguyệt tỉ mỉ, lắc đầu nói.

Dưới cái nhìn của nàng, so với Vọng Nguyệt nhất tộc đã từng nhìn thấy trước đó, hình thể của Tiểu Vọng Nguyệt bây giờ chỉ có thể dùng khéo léo đẹp đẽ để hình dung.

Chỗ nào thì liên quan đến cái từ mập này chứ?

“Không mập sao? Ta luôn cảm giác so với lần trước nhìn thấy thì nàng khác biệt một trời một vực mà. Xem ra vẫn là ngươi cho nàng ăn quá ngon rồi, tiếp tục như vậy là không được. Mặc dù Cố gia ta tài nguyên phì nhiêu nhưng sao có thể chịu nổi khi nàng ăn như vậy đây.”

Cố Trường Ca đánh giá thêm vài lần nữa rồi lại lắc đầu thở dài, bộ dạng như thể nhức đầu lắm vậy.

Cố Thanh Y nghiêng đầu lặng lẽ nhìn hắn, nhẫn nhịn cỗ xúc động muốn lườm hắn một cái.

“Rõ ràng là ta ăn không nhiều lắm, ngươi mới là người mập.”

Nghe được lời này, quang hoa phun trào bên trên vân hải.

Tiểu Vọng Nguyệt hoá thành hình người, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lãnh ngạo hiện lên thần sắc vô cùng bất mãn.

Nàng cũng không tính là cao, nhiều lắm chỉ cao đến ngực của Cố Trường Ca.

Tuy nhiên ngũ quan lại rất tinh xảo mỹ lệ, đôi mắt tựa như lưu ly, tựa như Nguyệt thần tái hiện nhân gian, mơ màng mộng ảo. Mái tóc màu bạc dài như thác nước, sáng đến mức có thể soi gương.

“Ta không chỉ nuôi dưỡng ngươi mà còn tạo điều kiện cho ngươi ăn uống, thái độ của ngươi đối với ta là như vậy sao?”

Cố Trường Ca nở một nụ cười hứng thú nói.

Tiểu Vọng Nguyệt rất không vui với cái lý do thoái thác này của hắn, nàng tức giận nói: “Rõ ràng là Thanh Y tỷ tỷ nuôi ta, ngươi cũng không đến thăm ta được mấy lần.”

Thần sắc của Cố Trường Ca vẫn không thay đổi, hắn lắc đầu nói: “Thanh Y chính là ta, ngươi vẫn chưa rõ đạo lý này sao?”

“Ngươi có thể lớn lên béo tốt như thế này là nhờ vào ai?”

“Ta mới không có béo lên.”

“Hừ, cưỡng từ đoạt lý, ta không có loại chủ nhân như ngươi.”

Tiểu Vọng Nguyệt hừ một tiếng, vươn người một cái hoá thành bản thể, lại chui vào trong mây.

Hết chương 1568.
Bạn cần đăng nhập để bình luận