Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 912: Sở Hạo hèn mọn

Chương 912: Sở Hạo hèn mọn

Mấy ngày nay, nàng vẫn luôn trốn Sở Hạo, không muốn gặp lại hắn.

Dưới cái nhìn của nàng, Sở Hạo đã ngu đến trình độ hết thuốc chữa, nếu như hắn thật sự còn muốn đối phó với Cố Trường Ca, vậy chỉ còn một con đường chết.

"Uyển nhi, ta thật sự có việc gấp muốn tìm ngươi, bây giờ chỉ có ngươi có thể cứu ta."

Nhưng, Đường Uyển còn chưa nói xong.

Ở ngoài viện, bóng người của Sở Hạo đã xuất hiện, hắn không để ý tới sự ngăn cản của đám thị vệ, trực tiếp xông vào đây.

Sắc mặt của hắn có mấy phần lo lắng.

Chuyện quá gấp, nếu không cũng sẽ không như vậy, mặc kệ Đường Uyển có muốn gặp hắn hay không, cứ mạnh mẽ xông vào cái đã.

"Sở Hạo, ta nói ta không muốn gặp ngươi, ngươi còn mạnh mẽ xông vào, bây giờ có đặt lời nói của ta vào trong lòng hay không?"

Trên mặt Đường Uyển toàn là hàn khí, quát hỏi, vô cùng bực bội.

"Uyển nhi, ngươi đừng nóng giận, nghe ta giải thích, ta xông vào là có nỗi khổ, hôm nay, cũng chỉ có ngươi mới có thể cứu ta, cứu Chu Tước cổ quốc."

"Ta biết ngươi còn đang giận ta, chuyện lúc trước là ta sai, ta xin lỗi ngươi. Ta thề sau ngày hôm nay, tất cả mọi chuyện sau này, đều nghe theo ngươi."

Sở Hạo cũng biết chuyện này hắn không chiếm được đạo lý gì, cho nên đầu tiên trực tiếp giải thích, đẩy tất cả mọi chuyện về trên đầu mình.

"Lời ngươi nói đều là thật sao?"

Đường Uyển nghe vậy, ngược lại bớt tức giận, còn tưởng rằng đối với chuyện lúc trước, Sở Hạo đã nghĩ thông suốt, nhường nhịn Cố Trường Ca.

"Trời đất làm chứng, không nói dối câu nào."

Sở Hạo chân thành gật đầu.

"Sở Hạo?"

Mà lúc này, hàn ý trong đôi mắt của Tần Vô Nhai chợt lóe lên, không nghĩ tới Sở Hạo lại trực tiếp bỏ qua việc bẩm báo, đã trực tiếp xông vào.

Điều này làm cho hắn càng thêm chán ghét Sở Hạo.

Lập tức, bóng người hắn chợt lóe lên, chắn trước mặt Đường Uyển, lạnh lùng nói, "Không được sự đồng ý của tiểu thư, mạnh mẽ xông vào, ngươi là đang gây chuyện với chúng ta?"

"Ngươi là ai?"

Chân mày của Sở Hạo hơi nhíu, vẻ mặt anh tuấn lộ ra tia lạnh lùng.

Trong sân này, người bên cạnh Đường Uyển, làm sao lại có thêm một nam tử mặt mũi xa lạ?

Từ trước đến nay hắn chưa từng gặp qua Tần Vô Nhai, nhưng khí tức này thoạt nhìn cũng là Thiên Thần cảnh.

"Hắn là cung phụng bên cạnh ta, phụ trách bảo vệ tính mạng của ta."

Đường Uyển sợ hãi hai người sẽ đột nhiên nhào vào đánh nhau, vội vàng giải thích.

Nghe vậy, biểu cảm của Sở Hạo hơi trở lại bình thường, rất nhanh cũng không có đặt Tần Vô Nhai ở trong lòng.

Việc cấp bách, chính là để Đường Uyển đi cầu xin Cố Trường Ca.

Thấy thế, Tần Vô Nhai cũng lạnh lùng, hừ một tiếng, cho Đường Uyển sĩ diện, không ra tay với Sở Hạo.

"Nói đi, ngươi tìm ta rốt cuộc có chuyện gì, cứu ngươi, cứu Chu Tước cổ quốc? Đây là ý gì?"

Đường Uyển thở phào một cái, ánh mắt hướng về Sở Hạo hỏi.

Nếu bảo nàng bỏ mặt an nguy của Sở Hạo, chuyện này nàng không làm được.

"Hiện nay, Tử Phủ đại quân đã đóng trên bầu trời Chu Tước cổ quốc, lúc nào cũng có thể giao chiến với Cố Trường Ca, mà một khi bọn họ giao chiến, Chu Tước cổ quốc phía dưới ắt phải hóa thành tro bụi. Uyển nhi ngươi cũng không muốn nhìn thấy Chu Tước cổ quốc bị hủy diệt đúng không, bây giờ, ngươi nhất định phải giúp ta một tay!"

Sở Hạo hít sâu một hơi, làm cho mình tỉnh táo lại, muốn nói ngắn gọn.

"Tất nhiên ta cũng không muốn Chu Tước cổ quốc bị tiêu diệt, nhưng làm sao ta có thể cản hết thảy những thứ này?"

Nghe nói như thế, Đường Uyển không khỏi nhăn mày, cảm thấy chuyện này rất khó làm, Thương Minh Đường gia sau lưng nàng cũng không dám đắc tội với Cố Trường Ca.

Cố Trường Ca lại nhất định muốn đối phó với Sở Hạo, cũng không cần phiền phức như thế.

Dưới cái nhìn của nàng, Cố Trường Ca đơn giản biết được sau này Sở Hạo muốn báo thù, mà thay đổi thủ đoạn nhỏ.

"Không, ta biết ngươi nhất định sẽ có biện pháp, chỉ cần ngươi cầu xin Cố Trường Ca, không chừng hắn sẽ bỏ qua cho Chu Tước cổ quốc một con đường. Nếu Cố Trường Ca muốn ta chịu thua, vậy chỉ cần hắn bỏ qua cho Chu Tước cổ quốc, ân oán giữa ta và hắn, từ đó sẽ tan thành mây khói."

"Ta cũng sẽ không tìm hắn báo thù."

Sở Hạo nói, nhưng sau đó lại nghiến răng, có thể thấy nói ra lời này, đối với hắn mà nói, ủy khuất đến cỡ nào.

Hắn là người ngông nghênh, làm cho hắn chịu thua cầu xin tha thứ với Cố Trường Ca, trước kia căn bản là chuyện không thể nào.

Nhưng chuyện đã đến nước này, cũng không phải do hắn.

"Ngươi sớm biết sẽ có hôm nay, cần gì phải làm ngay từ đầu?" Đường Uyển thở dài, cũng không biết vào lúc này nên nói cái gì cho phải.

Đáng tiếc trên cõi đời này không có thuốc hối hận.

"Uyển nhi, ngươi nhất định phải giúp ta một tay, bây giờ chỉ có ngươi mới có thể giúp ta!" Sở Hạo cắn răng.

"Ngươi bảo ta đi cầu xin Cố Trường Ca? Nhưng sao hắn chịu gặp ta, mà nếu hắn gặp ta, dựa vào cái gì ta có thể khuyên được hắn?"

Đường Uyển không nhịn được nở nụ cười khổ, rất bất đắc dĩ, nàng biết rõ tính cách của Cố Trường Ca, chưa kể Cố trường Ca không có tình cảm với nàng.

Nếu Cố Trường Ca có ý đồ gì với nàng, không có khả năng sẽ nghe theo lời nàng.

Điểm ấy bản thân Đường Uyển hiểu rõ.

"Uyển nhi, ta biết ngươi rất thân quen với Cố Trường Ca, ngươi đi cầu xin hắn, không chừng hắn sẽ cân nhắc."

Lúc nói ra những lời này, răng của Sở Hạo cũng sắp cắn nát, bị sỉ nhục đến trình độ cao nhất, nhưng hắn không còn cách nào, chỉ có thể thẳng thắn nhìn nhận hết tất cả chuyện ngày ấy.

Chuyện này, cho tới bây giờ hắn đều không muốn đối mặt, nhưng tuyệt đối sẽ không nghĩ tới ngày hôm nay, hắn đứng trước mặt Đường Uyển, chính miệng mình nói ra tất cả!

"Ngày đó sau khi ngươi rời khỏi hoàng cung, thật ra thì ta theo dõi ngươi, núp trong bóng tối, thấy chuyện đã xảy ra giữa ngươi và Cố Trường Ca.”

"Ta biết ngươi không tự nguyện, có nỗi khổ tâm."

Hết chương 912.
Bạn cần đăng nhập để bình luận