Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1597: Thân phận người trùng sinh

Chương 1597: Thân phận người trùng sinh

"Chưởng Thiên Kiếm nằm ở đây thì vì sao hắn lại biết ta sẽ động thủ với hắn?"

Cố Trường Ca nhìn vào chỗ sâu đen kịt trong đại hoang, như có điều suy nghĩ.

Từ lần thăm dò vừa rồi thì hắn có thể xác định Thác Bạt Tiêu Dao là Chưởng Thiên Kiếm Chủ.

Nhưng việc khiến hắn bất ngờ là Thác Bạt Tiêu Dao lại đang đề phòng hắn.

Chẳng lẽ Thác Bạt Tiêu Dao đã biết việc hắn chiếm được những món Chưởng Thiên Khí còn lại rồi nên mới cẩn thận giấu tài như thế.

Nhưng suy nghĩ lại thì không đúng.

Thác Bạt Tiêu Dao đã giấu tài từ lúc nhỏ rồi, không phải là gần đây mới bắt đầu giả heo ăn thịt hổ.

"Vào lúc hắn còn nhỏ thì sao lại biết được ta sẽ động thủ với hắn?"

Cố Trường Ca cau mày, trong lòng suy nghĩ hai khả năng.

Một là Thác Bạt Tiêu Dao có khả năng dự đoán tương lai? Hoặc hắn là người trùng sinh giống Nguyệt Minh Không? Vì thế nên hắn mới biết được trước việc này,

Nếu như có thể dự đoán được tương lai thì Thác Bạt Tiêu Dao sẽ không cần cẩn thận từng li từng tý như thế, đi một bước đều phải tính toán cẩn thận, giảm đi cảm giác tồn tại của bản thân.

Nếu hắn có thể dự báo tương lai thì đồng nghĩa có thể bày mưu tính kế, tính toán tường tận, nên sống như thế hơi biệt khuất.

Cho nên trong mắt Cố Trường Ca thì khả năng Thác Bạt Tiêu Dao là người trùng sinh lớn hơn nhiều, từ những kinh lịch ở kiếp trước, hắn có thể đã chết dưới tay mình nên bây giờ mới cẩn thận như vậy.

Tận lực để mình không chú ý đến hắn.

"Nhưng dù là khả năng nào thì cũng không thể thay đổi sự thật hắn là Chưởng Thiên Kiếm Chủ."

"Loại đồ vật phỏng tay như Chưởng Thiên Kiếm thì nếu không học được buông tay, thì dù có sống thêm một kiếp nữa cũng là ngu xuẩn thôi."

Cố Trường Ca cười một cách lơ đễnh, không để chuyện thân phận của Thác Bạt Tiêu Dao vào trong lòng lắm.

Trong chỗ sâu của đại hoang yên tĩnh vô cùng, bóng đen bao phủ tất cả, thiên địa chỉ toàn một màu đen.

Chim thú bay nhảy trong mấy trăm dặm đều quỳ rạp trên mặt đất, còn chưa kịp định thần lại sau lần sợ hãi trước.

Sát niệm kinh khủng bao phủ trên trời dưới đất, mãnh liệt như một cơn bão cát, bao phủ toàn bộ nơi đó.

Cho dù dư ba đã tan biến đi nhưng sát niệm vẫn còn lưu lại trong không gian, khiến toàn bộ sinh linh bước vào đều bị nghiền nát thành sương máu.

Rất nhiều tuổi trẻ thiên kiêu vẫn chưa kịp tỉnh hồn, nhìn về nơi vừa phát sinh đại chiến.

Bọn hắn hoàn toàn không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, rất nhiều người đi vào đó để tìm tòi hư thực nhưng kết cục đều là chết thảm trong đó, hôi phi yên diệt.

"Khí tức vừa rồi, không lẽ là Tiêu Dao?"

"Hắn đã trải qua cái gì?"

Du Phi Nhã đang đứng trên một ngọn núi, quần áo bồng bềnh theo gió, tư thái yểu điệu, dung mạo như được thắp sáng lên vậy, tôn quý trang nhã, mỹ lệ vô cùng.

Nàng nhíu mày, nhằm về phương hướng ba động phát ra.

Trong hai khí tức nàng cảm nhận được thì trong đó có một cái là của Thác Bạt Tiêu Dao, người nàng quen thuộc.

Nhưng với tính cách luôn điệu thấp của Thác Bạt Tiêu Dao thì nếu không phải vào tình huống cực lỳ khấn cấp thì hắn sẽ không bại lộ thực lực của mình.

Việc này để Du Phi Nhã khó hiểu vô cùng, không biết được trên Đại Hội Đi Săn này còn có nguy cơ nào gây nguy hiểm cho hắn nữa?

"Chẳng lẽ là có liên quan đến việc ám sát mà Tiêu Dao nói?"

Nội tâm nàng chợt nhớ ra thứ gì, có chút bất an, vội vàng lấy ngọc phù liên lạc ra để liên hệ đến chỗ của nhị hoàng tử Du Liệt, lo lắng hắn xảy ra bất trắc.

Nhưng chốc lát sau bên kia của ngọc phù đã truyền tin tức nhị hoàng tử Du Liệt bình an vô sự, khiên nàng thở phào ra, an tâm hơn phần nào.

Đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm không ngủ, dù là tuổi trẻ thiên kiêu bên trong đại hoang hay vô số cường giả ở ngoại giới cũng vậy, ai nấy đều chấn động vô cùng, khó mà bình tĩnh.

Tam công tử Thác Bạt Tiêu Dao của Thác Bạt phủ trong chớp mắt cũng trở thành tiêu điểm nghị luận của tất cả mọi người.

Rất nhiều người đang suy đoán rằng hắn còn sống hay đã chết, nếu còn sống thì hắn đang che giấu bí mật gì.

Vì sao 20 năm nay lại giấu tài, ẩn nhẫn điệu thấp đến như thế.

Đủ loại nghi ngờ bao phủ trên đỉnh đầu của mọi người, ai nấy đều dán mắt vào Ngũ Thải Linh Lung Huyền Hoang Bảo Tháp, chờ cảnh tưởng trong đó khôi phục lại.

Nhưng có vẻ vì chịu xung kích quá lớn nên Ngũ Thải Huyền Hoàng Linh Lung Tháp không thể chiếu hình ảnh trong đại hoang ra một cách bình thường như trước nữa.

Đám người vừa tiếc nuối vừa bất lực, chuẩn bị chờ ba ngày sau đại hội kết thúc sẽ đi tìm tòi hư thực.

Trong lúc này Du Hoàng cũng phân phó để nhiều thị vệ trấn thủ khắp nơi, phong toả hư không, muốn tìm ra tung tích của nam tử mặt sẹo.

Rất nhiều người đã nhìn ra nam tử mặt sẹo chắc chắn có lai lịch không hề đơn giản, hắn chỉ nguỵ trang thành đệ tử Thiên Đao Môn đã lẫn vào thôi.

Hắn thông hiểu nhiều thần thông tuyệt học, cái sau càng đáng sợ hơn cái trước, thiên kiêu bình thường hoàn toàn không phải là địch.

Nhân vật dạng này nếu nói phía sau không có đại nhân vật chỉ đạo thì chắc chắn bọn hắn không tin.

"Thác Bạt tướng quân có manh mối gì không, dù sao nam tử mặt sẹo kia đến vì con gái của ngươi?"

Quang ảnh trên thân Du Hoàng lấp loé, rất mơ hồ, như có từng tia thiên địa Long Khí đang dần dần hội tụ đến, khiến linh thân hắn càng ngưng thực hơn.

Dù sao không phải bản thể, cách một thời gian hắn đều phải ngưng kết linh thân lại một lần.

Trong mắt hắn nếu tên kia đến vì nữ nhi của Thác Bạt Vân Thiên thì chắc chắn hắn có giao lưu gì với nàng.

Du Hoàng không tin lý do báo thù cho đệ đệ của tên nam tử mặt sẹo kia.

Hết chương 1597.
Bạn cần đăng nhập để bình luận