Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1694: Cuối cùng cũng tìm được lối vào

Chương 1694: Cuối cùng cũng tìm được lối vào

Trong lòng Du Phi Nhã dấy lên sự khổ tâm và bất lực, thật ra nàng nên nghĩ ra ngay từ đầu, tại sao lúc ở trên cung điện của Đại Du tiên triều, Cố Trường Ca lại nói ra những lời đó ngay trước mặt mọi người.

Hắn đã muốn động thủ với Thác Bạt Tiêu Dao từ lâu rồi, giờ đây đến Kiếm Huyền đại thế giới này vừa vặn là một cơ hội ngàn năm mới có một lần.

Nếu Thác Bạt Tiêu Dao biến mất ở đây thì sẽ không có bất kỳ ai để ý, không có bất kỳ ai đi truy cứu.

Giống như ban nãy, thậm chí Cố Trường Ca đã thừa nhận ngay trước mặt nàng là hắn đã tự tay giết chết Thác Bạt Tiêu Dao, nhưng nàng có thể làm gì đây?

Báo thù cho Thác Bạt Tiêu Dao?

Đó chẳng qua chỉ là ý nghĩ nằm mơ giữa ban ngày mà thôi.

Thái độ không kiêng dè gì như thế mới chính là Cố Trường Ca, chứ không phải dáng vẻ ôn hòa nho nhã hắn thể hiện ra bên ngoài.

Kể từ khi Du Phi Nhã đi tới bên cạnh Cố Trường Ca, A Thanh và Tuyên Điệp công chúa ở nơi xa luôn chú ý đến tình huống phía bên này.

Vốn dĩ các nàng còn tưởng rằng Du Phi Nhã cũng là người ngưỡng mộ Cố Trường Ca.

Nhưng không nghĩ tới lúc này sắc mặt của nàng lại trở nên nhợt nhạt như thế, lộ vẻ bất an e ngại.

"Xem ra cũng không phải Cố công tử sẽ đối xử dịu dàng với tất cả các nữ tử..."

"Vậy tại sao hắn lại hiện thân để cứu ta? Chẳng lẽ ta có chút đặc biệt đối với hắn?"

Trong đầu Tuyên Điệp công chúa hiện lên hình ảnh Cố Trường Ca xuất hiện giải vây thay cho nàng trước đó, gương mặt nàng ửng đỏ lên, trong lòng bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Mặc dù nàng cũng biết vào thời khắc đại địch đang ở trước mặt, tai họa sắp sửa giáng xuống mà lại đi lo nghĩ chuyện này thì rất sai trái.

Nhưng nàng vẫn không nhịn được muốn nghĩ tới.

Mấy ngày tiếp theo, hắc vụ bên trong Cổ Huyền di chỉ càng lúc càng đáng sợ hơn. Nó bao phủ bát phương, không ngừng quay cuồng giống như sóng lớn phô thiên cái địa.

Bởi vì dư chấn của trận chiến đáng sợ tản ra từ chỗ sâu, nơi đây phát sinh một trận động đất khủng khiếp. Mặt đất nứt ra, sơn môn sụp đổ.

Thậm chí ở vài chỗ còn có tế đàn cổ lão không nguyên vẹn và cũng không hoàn chỉnh hiển lộ. Bên trên điêu khắc rất nhiều hoa văn đồ án, có hình ảnh tiên dân đang hướng đến thượng thiên mà cầu nguyện. Bọn hắn vây quanh đống lửa, dường như đang hiến tế thứ gì đó.

Thậm chí còn nhìn thấy được trên một vài hoa văn không nguyên vẹn có hình ảnh một đôi mắt cực kỳ to đang hiển hiện trên bầu trời, nhìn chăm chú xuống tất cả tiên dân đang cầu nguyện bên dưới.

Thật sự là có rất nhiều những hình ảnh như vậy, chúng toát lên vẻ quỷ dị và lạnh lẽo âm u, không hề thánh khiết chút nào cả.

Không ít tu sĩ có bối phận cực kỳ cổ lão của Kiếm Huyền đại thế giới bị người của thượng giới bắt tiến lên để nghiên cứu giải thích ý nghĩa đằng sau những văn bia khắc đá này.

Một vài người có nghiên cứu về tế đàn còn bị bắt tu sửa những tế đàn này.

Trong mắt không ít cường giả ở thượng giới, những tế đàn này ẩn chứa không gian dao động chưa từng tản đi. Có thể thấy vào thời điểm cực kỳ xa xôi trước kia, rất có khả năng nơi đây từng tồn tại một cánh cửa không gian nối liền với một phiến không gian hoặc thế giới nào đó.

Có lẽ Kính Hồ vẫn luôn chưa từng hiển lộ tung tích kia sẽ có liên quan đến những tế đàn này.

"Xem ra cuối cùng cũng tìm được lối vào rồi?"

Cố Trường Ca vẫn luôn đứng ở phía ngoài cùng trong cổ chiến thuyền quan sát chỗ sâu trong di chỉ đang tràn ngập hắc vụ.

Mặc dù hắn cũng khó có thể thấy rõ cảnh tượng trong chỗ sâu nhất, nhưng lại có thể cảm nhận được dao động ở trong đó.

Nhìn từ mức độ lớn nhỏ để phán đoán thì rất dễ biết được rốt cuộc đám người xâm nhập vào trong đó đã đi đến đâu.

Đương nhiên điều quan trọng nhất vẫn là Cố Trường Ca đã phân phó A Đại âm thầm bám theo bọn hắn.

Bản thân A Đại chính là kẻ được thai nghén từ chỗ sâu nhất bên trong Táng Ma Uyên mà sinh ra, khí tức quỷ dị ở nơi này căn bản không tạo được chút ảnh hưởng nào đối với hắn.

Cho nên đối với A Đại mà nói thì việc đi lại trong màn hắc vụ ngập trời khiến tất cả mọi người đều e ngại này chỉ giống như đi trên đất bằng.

"Thời cơ sắp đến rồi..."

Ánh mắt Cố Trường Ca hơi biến đổi. Thần niệm mênh mông bao phủ xuống, trong nháy mắt đã bao phủ phạm vi mấy vạn dặm.

Ầm!

Giờ khắc này, gần như là tất cả các tu sĩ bên trong Cổ Huyền di chỉ đều có cảm giác giữa thiên địa như đang có một loại áp chế khó hiểu đang tràn tới, tựa như có một bàn tay vô hình đang chậm rãi hạ xuống từ khoảng cách rất xa.

"Đó là cái gì? Chẳng lẽ ở đây lại phát sinh một loại đại biến quỷ dị nào đó?"

Sắc mặt của tất cả mọi người biến đổi kịch liệt, bọn hắn không sao thở nổi. Ngay sau đó trong cơn kinh hoàng, bọn hắn nhìn thấy thiên vũ tối đen ngay tức khắc.

Một cỗ sương mù màu xám quỷ dị che khuất cả bầu trời, không biết đến từ đâu mà cuốn tới.

Nó còn quỷ dị hơn so với hắc vụ tràn ngập trong Cổ Huyền di chỉ, mang một khí thế ngút trời có thể thôn phệ vạn vật trên thế gian.

Cỗ sương mù màu xám này đến rất nhanh, nó vô cùng mãnh liệt và không thấy giới hạn, bao phủ hết toàn bộ Cổ Huyền di chỉ chỉ trong khoảnh khắc.

Ngay cả rất nhiều cổ chiến thuyền lơ lửng khắp chung quanh cũng bị nuốt hết vào trong, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Cảnh tượng đang diễn ra khiến người khác rùng mình và lạnh toát cả người.

Giờ khắc này, bất kể là tu sĩ của Kiếm Huyền đại thế giới hay là đại quân cường giả của các đạo thống đến từ thượng giới cũng đều sợ hãi tột đỉnh, cảm thấy hết thảy tu vi, pháp lực cùng với thần hồn của mình đều đang bị tiêu trừ, sắp sửa bị thôn phệ toàn bộ.

Cỗ sương mù màu xám này chính là đại diện cho sự bất minh, quỷ dị, lạnh lẽo, u ám và hỗn loạn. Khi người ta bị cuốn vào đó thì không chỉ tâm thần sụp đổ mà nhục thân cũng sẽ tiêu tan, hình thần câu diệt.

Hết chương 1694.
Bạn cần đăng nhập để bình luận