Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3776. Kiếm đạo thế giới



Chương 3776. Kiếm đạo thế giới




Suy Thiên vừa mới sinh ra đã có ý chí mãnh liệt của bản thân. Nó thông qua suy nghĩ của bản thể thiên đạo mà hiểu ra rất nhiều bí mật của chư thế Thương Mang. Cảm xúc mà nó phát ra lại càng kịch liệt hơn, ngang ngược giống như một ngọn núi lửa muốn dâng trào.
“Vậy ngươi hãy chờ đến ngày ta bị phản phệ đi.”
Cố Trường Ca cười nhạt một tiếng, không thèm quan tâm. Nuôi cổ là nhét đồ vật đáng sợ vượt qua sự tưởng tượng của thế nhân cùng một chỗ, mặc cho bọn chúng chém giết tranh đoạt. Chỉ có như vậy, chư thế Thương Mang hiện tại mới có thể biến đổi và chuyển đổi nhanh hơn cho đến khi chúng được nâng cấp.
Đối với sinh linh chư thế Thương Mang mà nói, ý chí thiên đạo quá cường hoành vô địch. Vậy thì hắn sẽ suy yếu ý chí của thiên đạo.
Suy Thiên không nói nhiều. Từng luồng hôi hắc chi khí nồng đậm đến đáng sợ không ngừng quấn quanh, cuối cùng nhanh chóng sụp đổ co vào, biến thành một luồng sáng đen xám sâu thẳm, đột nhiên chui vào khe nứt thời không, nhanh chóng biến mất.
Cố Trường Ca nhìn theo, hắn nhìn thấy bên trong một đại điện tráng lệ của một đại thế giới cổ lão rộng lớn, trang trí xa hoa, một thiếu niên gương mặt tái nhợt nằm trên giường, suy yếu nhắm chặt hai mắt. Thị nữ một bên nhỏ giọng khóc nức nở. Ở đó còn có một mỹ phụ phu nhân cũng đang khóc. Một nam tử oai hùng thoạt nhìn giống phụ thân của thiếu niên cau mày, không giận tự uy, có vẻ như đang rất tức giận.

“Không phải bọn họ muốn hồi hôn hay sao? Còn nói cái gì là Dật nhi đùa giỡn Lục công chúa, còn động tay động chân xé rách váy của Lục công chúa.”
“Lục công chúa là thiên kiêu tiếng tăm lừng lẫy của đế quốc, tuổi còn trẻ đã là đại kiếm sư lục phẩm.”
“Đan điền của Dật nhi tổn hại từ khi còn nhỏ, không cách nào tu hành. Đây là chuyện mà tất cả người của Kiếm đế quốc đều biết. Nhưng hoàng thất lại nói Dật nhi làm nhục Lục công chúa. Chuyện này chẳng phải mở to mắt nói lời bịa đặt sao?”
Mỹ phụ phu nhân vừa khóc vừa lên án, tràn đầy oán giận.
Một đám thị nữ hạ nhân bên cạnh bị dọa đến nơm nớp lo sợ, sắc mặt trắng bệch, không dám lên tiếng.
“Hoàng thất…”
“Trấn Bắc Vương ta vì hoàng thất chinh chiến tứ phương, lập xuống công lao hạng mã. Dật nhi tiên thiên không đủ, lưu lại mầm bệnh, không cách nào tu hành. Mặc dù như thế, bọn họ vẫn không buông tha cho nó sao?”
Nam tử oai hùng nắm chặt nắm đấm, đè nén lửa giận, nhưng không dám phát tác.
“Phu quân, chàng nhất định phải lấy lại công đạo cho Dật nhi.”
Mỹ phụ phu nhân vẫn còn nức nở, nước mắt rơi ướt nhẹp vạt áo.
Lúc này, tất cả mọi người không chú ý đến, một hạt ánh sáng màu xám đen đột nhiên từ chỗ sâu thời không rơi xuống, tiến thẳng vào bên trong cơ thể thiếu niên tái nhợt đang nằm trên giường bệnh.
Một âm thanh cổ lão hỗn độn tựa như thiên địa sơ khai vang lên trong đầu thiếu niên.
Hắn ta đột nhiên kêu to một tiếng, từ trên giường bật dậy, giống như tỉnh lại từ trong một cơn ác mộng, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
“Dật nhi, cuối cùng thì con cũng đã tỉnh…”
Mỹ phụ phu nhân ôm lấy hắn ta, gương mặt chỉ toàn là sự lo lắng yêu thương.
Nam tử oai hùng thở phào một hơi: “Nếu Dật nhi đã tỉnh, vậy thì tốt. Chuyện nó bị Lục công chúa vu khống, đến lúc đó ta sẽ đi tìm bệ hạ đòi công đạo. Dật nhi không thể vô duyên vô cớ bị người ta gây thương tích, lại còn bị bêu danh như thế.”
Dứt lời, nam tử hoai hùng cầm bội kiếm bên hông, sải bước rời đi.
“Suy, suy, suy…”
“Suy cực kinh, cửu kiếp ngạo thế kiếm, thánh dương thiên công vô thượng chí tôn…”
Lúc này, thiếu niên tái nhợt đã tỉnh lại không quan tâm đến mỹ phụ phu nhân đang ôm hắn ta thật chặt, hai mắt vô thần lẩm bẩm điều gì đó.
Đồng thời, trong đầu hắn ta có một ký ức vô cùng thâm thúy, phức tạp đến cực hạn đang lưu chuyển. Hắn ta đột nhiên nhìn thấy một thế giới kiếm đạo cổ xưa vô cùng cường đại.
Trong đó, kiếm tu vô số, tông môn đạo thống tu kiếm san sát, hoàn toàn đếm không hết.
Một ngày nọ, thế giới tu kiếm cổ lão này không biết bị loại sức mạnh nào xâm nhập, tất cả tu sĩ và sinh linh trong đó trong vòng một đêm mất đi sinh mệnh. Cho dù là cường giả có tuổi thọ vạn năm cũng một đêm đầu bạc, lộ rõ vẻ già nua.
Âm thanh hỗn loạn cổ xưa vang vọng khắp thế giới cổ đại này trong chín ngày chín đêm.
Đến lúc này, một phương thế giới kiếm đạo phồn thịnh đến cực hạn trở nên suy yếu, hướng đến tử vong.
Hắn ta nhìn thấy vô số kiếm tu muốn phản kháng, chống lại luồng sức mạnh quỷ dị đáng sợ kia, nhưng bất luận là ai, một khi đến gần, trong nháy mắt sẽ già đi.
Tất cả sinh mệnh bị rút ra, trở nên tuổi già sức yếu, cuối cùng tinh hoa sinh mệnh tiêu tán, tràn đầy nếp nhăn, ngay cả đi đường cũng không nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn sinh mệnh già đi, cái gì cũng không làm được.
Một cảm xúc tuyệt vọng sinh sôi. Toàn bộ thế giới giống như địa ngục trần gian, ngay cả một đứa trẻ sơ sinh cũng chỉ có tuổi thọ vài giờ.
Trong âm thanh hùng vĩ và cổ xưa, hắn ta nhìn thấy một đôi mắt đáng sợ, treo lơ lửng trên cao thế giới, như chớp mắt nhìn hắn ta, sau đó mọi cảnh tượng đều biến mất.
Một luồng ánh sáng hỗn độn mịt mờ đi thẳng về phía hắn ta, cuối cùng biến thành một tháp kiếm tinh xảo chín tầng được bao phủ bởi sương mù hỗn độn chính giữa mi tâm của hắn ta.
Thiếu niên tái nhợt ngây ra, không ngừng tiêu hóa những ký ức to lớn và phức tạp trong đầu. Hết chương 3776.



Bạn cần đăng nhập để bình luận