Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2365: Công tử, đã lâu không gặp!

Chương 2365: Công tử, đã lâu không gặp!

“Chẳng lẽ là có chỗ nào đặc biệt có thể khiến cho tiên tổ trở nên như vậy?”

“Vì sao ta lại không nhìn ra được gì?”

Nam tử trung niên không khỏi thầm suy đoán trong lòng.

Nhưng dù nhìn thế nào cũng khó nhận ra sự khác thường.

Đây là một phàm nhân bình thường, không có căn cốt, không thiên phú tu hành, tất nhiên cũng không có tu vi. Mà ngay cả nữ tử họ Tô mặc bạch y kia cũng xuất hiện, có vẻ rất quan tâm đến nam tử đội mũ che.

Giờ phút này, nam tử trung niên thậm chí còn có ảo giác rằng sắc mặt của nữ tử họ Tô có chút gì đó không ổn?

“Chuyện gì đã xảy ra?”

“Tại sao mấy vị thượng tiên này đều có vẻ mặt như vậy?”

Những thôn dân gần đó vẫn chưa rời đi đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình.

Nhìn vẻ mặt của ba vị thượng tiên hoặc là ngưng trọng, hoặc là kinh ngạc, khó hiểu, bọn hắn không khỏi suy đoán.

“Tiểu Nhã, bọn hắn đều đang nhìn nam tử họ Cố kia sao?”

Phụ mẫu của Trần Nhã cũng nhận ra, bọn hắn không nhịn được liền hỏi.

“Chắc là vậy. Chẳng lẽ Cố công tử còn có thân phận nào khác?”

Giờ phút này, Trần Nhã cũng cảm thấy bối rối, tại sao tình huống lại như vậy? Chuyện này có chút không đúng.

Vương Tiểu Ngưu thấy mọi người đang nhìn về phía mình, có chút đắc ý, khoe với cha:

“Cha có thấy không, hiện tại ta rất oai phong đó.”

Nhưng Vương Nhị Ngưu không bị mù, tất nhiên hắn có thể nhận ra ánh mắt của mọi người đều đang hướng về phía Cố Trường Ca. Trong lòng không khỏi kinh nghi, cũng nhịn không được bắt đầu suy đoán.

Cố Trường Ca giống như không nhìn thấy những ánh mắt này, thản nhiên bước đến, định khéo léo từ chối Trần Nhã. Hắn có linh cảm rằng mình sẽ không ở lại Thanh Sơn thôn được lâu.

Cho nên việc hắn lấy vợ, sinh con và an cư lạc nghiệp ở đây là điều không thể.

Nếu trải nghiệm này là một giấc mơ lớn thì đối với hắn, giấc mơ này cũng đã đến lúc tỉnh lại. Tuy nhiên, ngay khi Cố Trường Ca bước đến, định nói chuyện với Trần Nhã và giải thích ý định của mình, ánh mắt hắn không thể không chuyển sang bên cạnh.

Hắn khẽ nhướng mày nhìn về phía nữ tử mặc bạch y, mở miệng hỏi,

“Có phải chúng ta... đã gặp nhau ở đâu rồi không?”

Khi mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đều khiếp sợ, cực kỳ khiếp sợ.

Trần Nhã lại càng sững sờ tại chỗ, không ngờ Cố Trường Ca lại nói chuyện với Tô cô nương như vậy.

Tất cả mọi người kể cả nàng đều biết rõ Tô cô nương đẹp như tiên nữ, tuy chưa bao giờ cởi khăn che mặt để lộ chân dung, nhưng ngày thường cũng không ai dám nói với nàng như thế.

Cố Trường Ca bắt chuyện như vậy có thể nói là rất gan dạ.

Lúc này mọi người đều cảm thấy cách bắt chuyện của Cố Trường Ca với Tô cô nương cũng quá lỗi thời.

Tuy nhiên, mọi người đều ngạc nhiên và sửng sốt khi Tô cô nương lộ rõ vẻ kinh hãi ban đầu, nhưng sau đó nàng lại gật đầu.

“Đã từng... Đã từng gặp qua.”

Nàng cụp mắt xuống, cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh trả lời. Nhưng giọng điệu của nàng hơi run, hốc mắt có chút ửng đỏ.

Nàng không ngờ Cố Trường Ca sẽ trở nên thế này.

Chẳng lẽ hắn đã quên chuyện trước kia rồi sao? Chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này? Hắn gặp phải cường địch sao? Nhưng... hắn quên đi quá khứ, lại vẫn nhớ đến mình.

Tất cả dân làng ở đây, bởi vì lời nói của nữ tử họ Tô đã hoàn toàn kinh sợ và đờ đẫn.

Một nhà ba người Vương Tiểu Ngưu đều không tin vào tai mình, tự hỏi mình có nghe nhầm không.

“Sao lại có thể?”

Vương Tiểu Ngưu trợn to mắt. Tô cô nương thực sự đã gặp Cố thúc? Đây có nghĩa là bọn hắn quen biết nhau?

“Vậy thì Cố thúc thực sự không phải là một quý tộc tầm thường lưu lạc đến đây, mà là một tu sĩ như Tô cô nương?”

“Cố công tử là một tu sĩ?”

Trần Nhã sững người, có hơi khó chấp nhận hiện thực này.

Chỉ thấy ban đầu vẻ mặt lão đạo nhân kinh nghi bất định, hắn không nói chuyện, đối với chuyện này cũng có chút ngoài ý muốn. Đâu chỉ từng là tu sĩ, hắn còn là một nỗi kinh hoàng của thế gian.

Sau lưng hắn đầy hôi lạnh, tay chân cũng hơi lạnh, không thể tin nổi.

Theo đạo lý, ở trình độ của hắn thì không thể có cảm giác như vậy. Trên thế giới này còn tồn tại thứ có thể thực sự uy hiếp được hắn?

Nhưng Cố Trường Ca trước mặt lại khiến hắn kinh hãi tột độ, toàn thân run rẩy, da đầu tê dại.

Lão đạo nhân không khỏi nhớ lại vô số năm trước, khi mới bước chân vào giới tu hành, đối với con đường phía trước hắn cũng sợ hãi như vậy, giống như vực thẳm nguy hiểm, phải luôn cẩn thận.

“Đây rốt cuộc là ai...”

Lão đạo nhân không dám làm gì cả, hắn không rõ Cố Trường Ca đã trải qua những gì. Nhưng lại có thể rõ ràng nếu đối phương muốn giết hắn, chỉ cần duỗi một ngón tay ấn nhẹ một cái là được.

“Tiên tổ...”

Nam tử trung niên ở bên cạnh cũng nuốt nước miếng, tất nhiên hắn không ngốc. Vừa rồi hắn đã nhìn thấy gì trên gương mặt của tiên tổ?

Đó là nỗi sợ hãi sao?

“Đã từng gặp rồi à? Ta đã nói mà, cảm thấy ngươi có chút quen thuộc.”

Cố Trường Ca không để ý đến sự kinh ngạc của mọi người, hắn nhìn vẻ mặt dao động của nữ tử mặc bạch y trước mặt, mỉm cười.

“Chúng ta không chỉ gặp qua thôi đâu.”

Nữ tử họ Tô khẽ mỉm cười một cách ôn nhu, muốn đưa tay chạm vào mặt hắn nhưng rồi lại thôi.

“Ta là Tô Thanh Ca, công tử, đã lâu không gặp.”

Hết chương 2365.
Bạn cần đăng nhập để bình luận