Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2211: Mỹ nhân say rượu

Chương 2211: Mỹ nhân say rượu

Tiên tửu nồng đậm hiện ra màu sắc óng ánh, dùng quỳnh tương dịch ngọc dịch để hình dung còn cảm thấy không đủ. Chỉ cần mùi rượu khuếch tán ra ngoài, ngửi một lần thôi cũng đủ khiến tu sĩ bình thường đột nhiên lĩnh ngộ, tu vi được tăng cường.

Nói cho cùng, đây là Tiên tửu hảo hạng mà chỉ có Tiên Vương mới đủ tư cách thưởng thức, tu sĩ bình thường cả đời cũng không thể nhìn thấy và nếm thử.

Trước mặt Cố Trường Ca, Vương Tử Câm cũng không khách khí, nhấp một ngụm rượu, sau đó đôi mắt dễ thương hơi sáng lên, trong đầu cảm thấy có chút choáng váng, đôi môi hồng thuận, giống như mang theo mùi rượu.

"Rượu ngon, nhưng mà..."

"Với tu vi hiện tại của ta, xem ra cũng chỉ có thể uống một ngụm, nếu uống nữa thì không thể chịu nổi mất."

Vương Tử Câm lắc đầu, nhất thời cảm thấy có chút choáng váng.

Khuôn mặt của nàng dường như nhiễm lên phi sắc, giống như trái cây đỏ rực, mềm mại ướt át.

Đồng thời, mùi thơm nồng của rượu lan tỏa, giống như một gốc Tiên dược bén rễ trong cơ thể của nàng, nhấn chìm pháp tắc, kết xuất đạo quả.

Sau đó chuyển hóa thành pháp lực và tu vi dồi dào.

Ở cảnh giới hiện tại của nàng, tối đa cũng chỉ có thể uống một hớp, nếu nhiều hơn chỉ sợ sẽ tự bạo mà chết. Loại Tiên tửu này quả thực chỉ có Tiên Vương mới đủ tư cách nếm thử, tu sĩ bình thường mà uống một hớp thì e rằng sẽ bị uy lực kinh người của đan dược kéo căng cho đến chết.

"Ngươi thích cái nào thì gọi cái đó."

"Chẳng qua ngươi đúng là không biết khách khí."

"Dám cướp rượu của ta?"

Cố Trường Ca khẽ lắc đầu, đoạt lấy chén rượu từ tay nàng

Lúc này, e rằng chỉ có Vương Tử Câm mới dám tùy ý ở trước mặt hắn như thế, đoạt lấy rượu của hắn còn uống cạn trước mặt hắn.

"Vất vả lắm mới có cơ hội như vậy, làm sao ta có thể bỏ qua được đây?"

"Dù sao đây cũng rượu của Tiên Vương, ta là một tu sĩ nhỏ nhoi, nếu không phải nắm được phúc của Ma Chủ đại nhân ngươi, làm sao ta có cơ hội nếm thử?"

Vương Tử Câm mỉm cười dịu dàng, lười biếng dựa vào bậc thang bên cạnh đình tử. Tuy bộ dáng có hơi ủ rũ nhưng lại khiến nàng có thêm vài phần vũ mị.

Mặc dù lúc đầu nàng rất ngạc nhiên về thân phận của Cố Trường Ca, nhưng nàng không sợ Cố Trường Ca giống như những tu sĩ sinh linh khác.

Dù sao khi ở thượng giới, nàng đã từng nhiều lần trêu ghẹo Cố Trường Ca, lúc đó nàng còn không quan tâm chứ đừng nói là hiện tại.

Sau khi sự ngạc nhiên và hoang mang ban đầu tan biến, nàng lại khôi phục khí chất trước đây, vô tư và không quan tâm đến bất cứ điều gì.

Nghe vậy, ánh mắt Cố Trường Ca trở nên xa xăm, hắn lắc chén rượu trên tay.

Sau đó, hắn ngẩng đầu lên, uống một hơi cạn sạch phần rượu còn lại, lúc này mới nói:

"Đúng là không ngờ, sau mấy trăm năm, hai chúng ta lại gặp nhau ở nơi này."

"Ma Chủ đại nhân, ngươi đúng là không biết xấu hổ, còn đoạt lấy rượu ta đã uống."

"Nếu cảnh tượng này bị người của Tiên vực nhìn thấy, bọn hắn sẽ nghĩ về ngươi như thế nào?"

Vương Tử Câm nhíu mày, lời nói mang theo ý tứ trêu chọc, nhưng khi nói ra lại nồng đậm mùi rượu. Nàng chỉ mới uống một ngụm nhỏ nhưng bây giờ đã cảm thấy đầu óc choáng váng.

Loại Tiên tửu này rất xứng với tên gọi của nó, không biết phải tốn bao nhiêu thời gian dưỡng thành, ngày thường chỉ có Nguyệt vương mới đủ tư cách nếm thử.

Nhưng lúc này lại bị lấy ra để chiêu đãi một đám Tiên Vương.

Thành thật mà nói, bản thân nàng cũng cảm thấy có chút đau lòng, khi có chút thời gian rảnh rỗi, nàng mới dám lấy những bình Tiên tửu này ra để nhấp một ly.

Cố Trường Ca không nhanh không chậm rót cho mình một chén rượu khác.

"Nếu bọn hắn nhìn thấy sẽ tìm cách quên đi. Hơn nữa đây vốn là rượu của ta, làm sao có thể nói là đoạt lấy được?"

"Ngươi quả là vẫn bá đạo như trước."

Nghe vậy, Vương Tử Câm nhíu mày, mang theo tia vui vẻ nghiêng đầu nhìn hắn.

Mái tóc trên đầu phủ xuống như thác nước, vài sợi tóc phất phới trên không trung, sắc mặt hiện lên ráng hồng, ánh mắt có chút mê hoặc, tiêu sái mà nhìn bạch y nam tử đang ngồi trước mặt.

Dường như Cố Trường Ca đang mỉm cười với nàng, nhưng lại giống như đang phối hợp mà uống rượu, ánh mắt bình tĩnh. Dung nhan đẹp hoàn hảo không tì vết đủ để khiến tất cả nữ tử trên thế gian này phải ghen tị.

Nhưng vào lúc này, dường như hắn lại cao vời vợi, ngồi ngăn ngắn ở sâu trong hư không vô tận, nhìn xuống tất cả chúng sinh, lạnh lùng không chút lưu tình.

Vương Tử Câm không biết liệu những hình ảnh mà nàng nhìn thấy có trùng lặp với nhau hay không, hoặc là nàng xuất hiện ảo giác.

Nàng duỗi cổ tay trắng nõn như ngó sen tuyết ra quơ quơ khoảng không trước mặt như muốn xua tan ảo giác.

"Sao vậy? Ngươi còn muốn uống sao?"

Cố Trường Ca cũng không biết thời khắc này Vương Tử Câm xuất hiện ảo giác.

Nhìn bàn tay ngọc đang duỗi ra trước mặt, hắn không nhịn được nở nụ cười, cầm chén rượu đưa cho nàng.

"Ta không uống, uống nữa thì sẽ say thật mất."

Sao ngươi lại đáng ghét như vậy chứ, còn muốn chuốc say ta? Vương Tử Câm không lấy chén rượu hắn đưa, lắc lư muốn đứng dậy, nhưng chỉ có thể bám chặt vào mấy cây cột ở bên cạnh đình tử.

Nàng trừng mắt nhìn Cố Trường Ca, lộ ra bộ dạng hung ác.

Chẳng qua đôi môi đỏ mọng đã nhiễm phải hương rượu, giờ phút này lộ ra vẻ mềm mại ướt át, tựa như cánh hoa. Nàng càng ngày càng cảm thấy đầu nặng trĩu, đột nhiên trong lòng có chút hối hận.

Vừa rồi nàng không nên tham lam quá chén, uống ngụm Tiên tửu này vào. Vốn dĩ trước đó còn có nhiều điều muốn hỏi Cố Trường Ca, muốn nói chuyện với hắn nhưng hiện tại đầu nàng đã trở nên mê man, thoáng cái quên hết những điều muốn nói, thậm chí suy nghĩ còn trống rỗng.

Vương Tử Câm cũng không nghĩ đến, khi gặp lại Cố Trường Ca sau một trăm năm,nàng lại có bộ dáng như vậy? Thậm chí có vài lời nàng còn chưa kịp nói ra thì đã uống say.

Hết chương 2211.
Bạn cần đăng nhập để bình luận