Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1876: Cố ý

Chương 1876: Cố ý

"Xem ra tiểu thời đại do những phù văn kia sáng tạo ra cực kỳ cổ lão..."

"Lĩnh vực ta vừa mới tiếp xúc đến thậm chí còn trước thời cổ đại, chẳng lẽ đó thực sự chính là vùng đất luân hồi cửu u thiên sinh địa dưỡng kia?"

"Có lẽ ta phải thử một lần xem sao? Dứt khoát tìm một phương cổ vũ trụ trước đây từng nuôi dưỡng để thử nghiệm?"

Lúc này đây, tại Trường Sinh Cố gia.

Luân Hồi cổ thiên tôn đang ngồi xếp bằng ở trong cung điện ấy, trong đôi mắt hắn hiện lên những phù văn thần bí, chúng đang tạo dựng một trận vực kỳ dị nào đó.

Đây là phù văn do Khởi Nguyên tổ khí đã vỡ vụn của Tuyệt Âm Thiên biến thành.

Khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn nghiên cứu tham ngộ, bây giờ rốt cuộc đã có chút kết quả.

Trước đây nhờ vào một bát nước giếng mà Lục đại cổ tổ đưa cho, hắn đã đi lên con đường hóa phân và dung hợp đạo quả.

Nói dễ nghe một chút thì là tích lũy, khó nghe một chút thì chính là thôn phệ.

Nhưng thủ đoạn của hắn lại lạnh lùng tàn khốc hơn, trực tiếp chọn một vũ trụ cổ lão có nội tình thâm hậu làm hậu hoa viên để nuôi dưỡng bản nguyên đạo quả của mình.

Sau khi trải qua muôn ngàn đau khổ, cuối cùng những Chí cường giả của vũ trụ cổ lão kia đã thành đạo, ngưng luyện ra được đạo quả.

Vào lúc bọn hắn muốn chạm tới Tiên cảnh, sắp đẩy Tiên môn ra thì mới bất chợt phát hiện hóa ra đằng sau Tiên môn có một đầu quái thú kinh khủng đang đợi bọn hắn, nó coi bọn hắn là chất dinh dưỡng, từng bước từng bước xâm chiếm nuốt chửng.

Đây là chân tướng vô cùng tàn khốc và khiến người ta phải tuyệt vọng.

Nhưng đây cũng là ý đồ từ trước đến giờ của Luân Hồi cổ thiên tôn.

Luân Hồi cổ thiên tôn có dã tâm rất lớn. Hắn một mực ngủ đông từ kỷ nguyên Tiên Cổ cho tới bây giờ chính là vì chờ đợi Tiên Vương đạo quả kia trưởng thành.

Chênh lệch giữa Tiên Vương và Chân Tiên khó mà hình dung nổi.

Dùng từ lạch trời để hình dung khoảng cách thì vẫn còn thiếu rất nhiều. Chân Tiên có thể băng liệt vũ trụ chỉ trong nháy mắt, dùng ý niệm phân chia hỗn độn để mở ra thế giới.

Huống chi hắn vẫn luôn muốn chứng thành Luân Hồi đạo tắc, độ khó càng là không cách nào tưởng tượng được.

Cho nên về sau Luân Hồi cổ thiên tôn không thể không từ bỏ biện pháp này, đi lên con đường thôn phệ ngưng luyện thương sinh bản nguyên.

Đó là điều mà hắn lĩnh ngộ được sau khi được sáu vị cổ tổ của Tuyệt Âm Thiên cho một bát nước giếng. Nói là thôn phệ nhưng càng giống như là xâm chiếm từng bước hơn.

Chỉ là đối với Luân Hồi cổ thiên tôn mà nói thì cũng giống nhau.

“Dường như những phù văn này đều không hoàn chỉnh, có người cố ý tạo ra sao?”

“Nếu trùng hợp thì tại sao tất cả phù văn đều giống như thiếu chút gì đó?”

Trong cung điện, Luân Hồi cổ thiên tôn suy nghĩ về rất nhiều phù văn thần bí tinh tế trước mặt, sắc mặt bỗng nhiên có chút âm trầm.

Ban đầu hắn không phát giác được, nhưng về sau càng tham ngộ nghiên cứu thì càng cảm giác được sự khác biệt.

Điều này làm trong lòng hắn có chút khó mà tin được.

Lúc đầu đơn độc tham ngộ những phù văn này sẽ không phát hiện ra có gì kỳ quái, nhưng nếu nối liền một chỗ thì sẽ phát hiện có chỗ khác thường.

Nếu trong đó có một số phù văn có thể nối liền một chỗ, tạo dụng ra hàm nghĩa đặc thù nào đó thì hắn còn không hoài nghi. Nhưng cố tình hết lần này tới lần khác lại trùng hợp là dường như chính giữa mỗi một phù văn đều bị thiếu hụt một đoạn.

Loại cảm giác lửng lơ này giống như là đang đọc một đoạn kinh văn rách nát vậy, chính giữa mỗi trang đều bị thiếu mất một đoạn.

“Chẳng lẽ Cố Trường Ca đang đùa ta? Sao hắn có thể làm được? Hắn động tay động chân như thế nào?”

Sắc mặt Luân Hồi cổ thiên tôn âm trầm bất định.

Điều hắn cố kỵ nhất chính là đang ở địa bàn của Trường Sinh Cố gia. Hắn muốn tự mình tìm đến Cố Trường Ca quát hỏi một lần, nhưng rất nhanh đã suy nghĩ lại.

Hắn biết trong khoảng thời gian này Cố Trường Ca đã rời khỏi gia tộc, không có ở đây.

“Rốt cuộc là gia hỏa này đang gạt lão phu bí mật gì?”

Luân Hồi cổ thiên tôn híp mắt, không có ý định kinh động đến Cố Trường Ca, ngược lại là sinh ra hứng thú đối với bí mật mà hắn giấu diếm.

Hắn muốn rời khỏi Trường Sinh Cố gia đi đến những vũ trụ cổ lão kia tiềm tu, thử tìm hiểu những phù văn này một chút để biết được đoạn phù văn hoàn chỉnh bị Cố Trường Ca giữ lấy.

Nhưng hắn không có hứng thú với việc đó, ngược lại là muốn biết bí mật của Cố Trường Ca, tra hỏi những phù văn này tới từ đâu.

“Thôi vậy, lão phu liền ở trong tộc chờ hắn thêm một đoạn thời gian vậy.”

Luân Hồi cổ thiên tôn nhắm mắt, đứng yên như một tôn bàn thạch.

Mà lúc này, ở chỗ sâu của Tuyệt Âm Thiên có sương mù bao phủ.

Một bạch y mỹ nhân thần sắc trong trẻo lạnh lùng, thanh quang bao phủ toàn thân đang chém giết với rất nhiều Tuyệt Âm sinh linh.

Từng đạo Thanh Hồng kiếm quang quét ngang qua, phảng phất như mưa phùn mênh mông đánh xuyên qua sương mù bốn phía làm cho rất nhiều Tuyệt Âm sinh linh nổ tung!

Mặc dù thế công của nàng cường thế lăng lệ, nhưng số lượng của Tuyệt Âm sinh linh xung quanh thật sự rất nhiều, tựa như châu chấu phô thiên cái địa mà đến, căn bản là không bao giờ giết hết được.

Cho dù ở thời điểm này nàng cũng lộ ra vẻ mệt mỏi, lấy ra rất nhiều bảo đan linh thực linh quang lấp loé nuốt xuống để khôi phục khí huyết chi lực.

“Thật không rõ vì sao lần này lại khó tìm hiểu nguyên do Tuyệt Âm bộc phát đến thế, xảy ra chuyện bất ngờ hay là có trùng hợp gì?”

Đạo mỹ nhân áo trắng này không ai khác chính là Thánh nữ Giang Sở Sở của Nhân Tổ Điện.

Nàng khẽ nhíu mi, trên vạt áo dính đầy vết máu, một bên triền đấu cùng với Tuyệt Âm sinh linh, một bên nhanh chóng rút lui về phía sau.

Nàng vốn định nếu không tìm được chút manh mối nào từ bên trong thì sẽ rút lui khỏi nơi này, trở về khu vực an toàn.

Nhưng ai biết lần Tuyệt Âm Thiên bộc phát này dường như cũng không có căn nguyên.

Hơn nữa số lượng Tuyệt Âm sinh linh đã vượt qua tưởng tượng, vượt xa những lần Tuyệt Âm Thiên bộc phát trước đây.

Thực lực của chính Giang Sở Sở thì không kém, nàng vẫn còn rất nhiều thủ đoạn bảo mệnh nhưng cũng gặp không ít nguy cơ sinh tử, một lần rồi một lần thoát được một mạng từ trong hiểm cảnh.

Hết chương 1876.
Bạn cần đăng nhập để bình luận