Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1828: Vậy ta đẹp trai không?

Chương 1828: Vậy ta đẹp trai không?

“Cố Trường Ca hắn không ở trong cung điện sao?”

Cố Tiên Nhi đi thẳng tới tẩm cung mà Cố Trường Ca thường hay bế quan tu luyện nhưng cũng không nhìn thấy thân ảnh của hắn.

Nàng có chút ngạc nhiên, đi dạo một vòng xung quanh, trong lúc nhất thời không nghĩ ra Cố Trường Ca đã đi đâu.

Chẳng lẽ Cố Trường Ca giấu diếm tất cả mọi người lặng lẽ rời khỏi Trường Sinh Cố gia, bây giờ đang mưu đồ đại sự ở nơi nào đó?

Đoán vậy, bỗng nhiên thần sắc của Cố Tiên Nhi có chút mê man.

Trên đường tới đây nàng cũng đã chuẩn bị xem làm sao mở miệng nói với Cố Trường Ca, bởi vì nói ra những thứ kia cần phải có dũng khí rất lớn.

Nhưng bây giờ ngay cả bóng người của Cố Trường Ca cũng không thấy.

Những lời nàng muốn nói cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng, lần tới gặp Cố Trường Ca cũng không biết có còn dũng khí để nói với hắn hay không.

“Nếu ở tương lai sắp tới Cố Trường Ca thực sự làm hại chư thiên thượng giới, vậy ta nên làm gì đây?”

Nghĩ tới rất nhiều hình ảnh tương lai mình nhìn thấy trong Vãng Sinh đàm, Cố Tiên Nhi liền không rét mà run, cảm thấy vô cùng bất an.

Nàng thực sự không thể tin được trong tương lai không xa, Cố Trường Ca sẽ khiến toàn bộ thượng giới lâm vào kỷ nguyên hắc ám.

Chúng sinh vạn linh đều sợ hãi sống dưới cái bóng của hắn. Ít nhất Cố Trường mà nàng biết sẽ không làm ra loại chuyện này.

Càng giống như là bị ma tâm khống chế, toàn thân Cố Trường Ca tràn ngập ma tính đáng sợ khiến nội tâm nàng đau đớn.

Vãng Sinh đàm để cho nàng sớm biết được tương lai vận mệnh của toàn bộ các thế giới, rốt cuộc nó có ý nghĩa gì?

“Là muốn ta ngăn cản hết thảy sao?”

Cố Tiên Nhi không nhịn được thì thầm nói khẽ, trong con ngươi óng ánh lộ ra vẻ đau thương.

Cho tới bây giờ nàng vẫn nhớ rõ một màn ở Đào thôn kia.

Đào Yêu nói cho nàng biết chuyện liên quan tới ma tâm của Cố Trường Ca, nói rằng Cố Trường Ca là người nắm giữ Tiên Thiên ma tâm.

Cố Trường Ca cần phải áp chế ma tính thì mới có thể bảo trì sự thanh tỉnh, nếu không sẽ giống như lúc hắn móc mất đại đạo chi cốt của nàng trước đây.

Tuy có ma tính chủ đạo nhưng kỳ thực rất nhiều chuyện cũng là Cố Trường Ca làm ra trong vô thức.

Bên trong Niết Bàn Trì của Trường Sinh Cố gia, Cố Trường Ca cũng bởi vì đưa đại đạo chi cốt cho nàng nên bây giờ mới không khống chế nổi ma tính, suýt chút nữa đã thành đại họa.

Nhưng lúc đó Cố Trường Ca thà tự hủy hai tay cũng không muốn làm nàng bị thương.

Cảnh tượng ấy còn hiện rõ trong tâm trí nàng.

Lúc ở Đào thôn nàng khăng khăng muốn móc Tiên cốt sau khi Niết Bàn để Cố Trường Ca áp chế ma tính, Cố Trường Ca biểu lộ sự âm trầm và ngang ngược trước nay chưa từng có, đồng thời còn uy hiếp nàng, không để nàng làm như vậy nữa, phải giữ gìn kỹ Tiên cốt, nếu không thì sẽ cho nàng biết cái gì gọi là sống không bằng chết.

Cố Tiên Nhi hiểu những lời uy hiếp đó của Cố Trường Ca cũng không phải là đang nói thật, ý hắn muốn nàng tuyệt đối không được làm loại chuyện ngu xuẩn này nữa.

“Lúc đó hắn còn nói thà bản thân hắn chết đi chứ cũng không muốn ta bị thương.”

Cố Tiên Nhi lẩm bẩm.

Trong lúc nhất thời, gương mặt xinh đẹp trắng nõn lại hơi ửng hồng, trong lòng suy nghĩ đến ngàn vạn chuyện.

Bất tri bất giác nàng đã rời khỏi cung điện này đi về phía đỉnh núi.

Nói đó tràn ngập sương mù giống như là nơi sâu nhất trong tầng mây, xa xôi mà rộng lớn, có thể quan sát muôn hình vạn trạng của Trường Sinh Cố gia.

“Cố Trường Ca…”

Đột nhiên, Cố Tiên Nhi ngây ngẩn cả người, cạnh tảng đá xanh trên đỉnh núi có một thân ảnh quen thuộc.

Huyền y tóc đen, ngũ quan tuấn tú hơn cả trích tiên.

Cố Trường Ca vậy mà lại khép hờ hai mắt, tựa vào tảng đá gần đó ngủ thiếp đi.

An bình như vậy, không nhiễm chút bụi trần nào.

“Sao hắn lại ngủ thiếp đi như vậy chứ, lại còn là ở đây.”

Cố Tiên Nhi lẳng lặng nhìn Cố Trường Ca, không phát ra âm thanh nào tránh quấy rầy đến Cố Trường Ca.

Một Cố Trường Ca như vậy thực sự rất hiếm thấy nên nàng không nỡ đánh vỡ sự yên tĩnh này.

Lần trước trong lúc chinh chiến Bát Hoang thập vực hắn cũng có dáng vẻ này, một mình Cố Trường Ca địch lại mấy tôn Kẻ thành đạo khiến hắn bị thương không nhẹ.

Mà lúc nàng vấn an hắn cũng an tĩnh ngủ thiếp đi như vậy, hơn nữa còn tựa trên vai nàng.

Cho đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ tiếng hít thở vững vàng đó.

“Nếm hết tất cả sắc màu trên thế gian, hẳn là ngày thường hắn cũng rất mệt mỏi.”

Lúc này, trong lòng Cố Tiên không nhịn được sinh ra cảm giác thương tiếc.

Trước mặt người khác, Cố Trường Ca phong quang vô hạn, đè ép vạn cổ vô cùng rực rỡ.

Ai lại có tư cách có thể nhìn thấy một mặt này của Cố Trường Ca chứ?

Trong lúc nhất thời, trong đầu nàng hiện lên những hình ảnh trong Vãng Sinh đàm.

Mặc dù kết cục cuối cùng của nàng rất thảm nhưng chắc là ở thời điểm đó Cố Trường Ca đã không thể khống chế chính mình từ sớm?

“Nếu ta móc Tiên cốt cho hắn thì có phải sẽ có thể ngăn cản tương lai đó hay không?”

Suy nghĩ này đột nhiên hiện lên trong đầu Cố Tiên Nhi khiến nàng có chút sững sờ nhìn Cố Trường Ca, trong lúc nhất thời không biết phải làm gì.

Nếu Tiên cốt thực sự có thể thay đổi tương lai thì làm sao chuyện này lại không phải là chuyện may mắn?

Lúc còn nhỏ nàng bị móc Tiên cốt mà vẫn có thể sống sót đó thôi. Bây giờ một khối Tiên cốt này thì tính là cái gì chứ?

“Sao vây? Vì sao Tiên Nhi ngươi lại dùng ánh mắt này nhìn ta?”

Mà ngay lúc Cố Tiên Nhi sững sờ, bỗng nhiên phía trước vang lên âm thanh không nhanh không chậm.

Mặc dù hắn nghỉ ngơi một lúc nhưng không có nghĩa là phong bế ngũ giác.

Cho nên khi Cố Tiên Nhi bước lên đỉnh núi thì hắn đã phát giác ra và tỉnh lại.

“Ta quấy rầy ngươi nghỉ ngơi sao?”

Cố Tiên Nhi cũng không nghĩ tới Cố Trường Ca sẽ tỉnh lại vào lúc này, ánh mắt nàng có chút bối rối, vội vàng nhìn sang bên cạnh.

Dường như là bởi vì lúc nãy nhìn chằm chằm vào Cố Trường Ca lại bị hắn phát hiện nên nàng cảm thấy chột dạ.

“Vậy ta đẹp trai không? Ngươi nhìn ta lâu như vậy sao ta không cảm nhận được thế?”

Cố Trường Ca vừa đứng dậy vừa cười rồi đi về phía nàng.

“Ngươi chớ nói bậy, ai nhìn chằm chằm ngươi lâu như vậy chứ?”

Cố Tiên Nhi có chút tức giận, trên mặt ửng hồng, có loại cảm giác bối rối vì bị Cố Trường Ca nói trúng tim đen, nhanh chóng thề thốt phủ nhận.

Vốn dĩ trong đầu nàng có rất nhiều lời muốn nói nhưng bị Cố Trường ca giễu cợt như vậy, kết quả là cái gì cũng không nói ra được.

Hết chương 1828.
Bạn cần đăng nhập để bình luận