Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 71: Bát hoang Ma Kích

Chương 71: Bát hoang Ma Kích

Giải quyết xong Diệp trần, thanh bát hoang Ma Kích cũng tự nhiên trở thành vật trong tay Cố Trường Ca.

Thiên nguyên Cổ bí cảnh truyền thừa đối với Cố Trường Ca mà nói kỳ thực cũng không quan trọng.

Một vị chí tôn truyền thừa, cũng có loại tiểu nhân như Diệp Trần mới để ý đến, bản thân là một cao phú soái ở thượng giới, công pháp truyền thừa cường đại không thiếu, càng chưa nói đến có hệ thống chống lưng cho nữa.

"Dựa theo khen thưởng thiên đạo trước đây nhận được, hư không tủy hẳn là có quan hệ với thiên mệnh chi tử, chẳng lẽ Diệp Trần còn có huyết mạch thiên phú ẩn nào đó? "

"Bất quá cho dù có cũng không sao cả. "

Cố Trường Ca thầm nghĩ.

Theo sự cảm ứng tới bây giờ của hắn đối với khống chế hư không thì loại lực lượng này không chỉ có thể giúp hắn đối địch, cũng có thể giúp hắn đào thoát ẩn thân.

Dù sao năng lực hư không, kỳ thực cũng chính là năng lực không gian, ở thượng giới cũng có không biết bao nhiêu thế lực nghiên cứu loại đạo pháp này.

Rất nhiều tuyệt học cao cường về năng lực không gian, đều vô cùng thần bí cường đại.

Đây cũng có thể là con bài tẩy chưa lật của Cố Trường Ca.

"Ba miếng mầm móng thế giới vừa hay đủ để hợp lại với nhau, để khi nào có thời gian thì hợp lại vậy, như vậy thì ta lại có thêm một món thủ đoạn, với tự thân luyện hóa một bức trong thế giới. . . "

Cố Trường Ca nghĩ, sau đó ánh mắt lướt qua đại điện, nhìn về phía bát hoang Ma Kích, mang theo vẻ hài lòng, đây mới là mục đích của hắn.

"Cố Trường Ca ngươi đến cùng đã làm gì với ta? "

Trong lúc Cố Trường Ca đang nghĩ biện pháp đi vào trong, thanh âm của Diệp Lưu Ly từ một bên truyền đến, vẻ mặt nàng lúc này như đang vô cùng phức tạp, mờ mịt, tức giận, còn có băng lãnh.

Nhưng duy chỉ là thiếu hận ý.

Nàng biết bản thân sẽ không có tâm tình như vậy, nhưng không biết vì sao, cảm giác hận thù trong tim đối với Cố Trường Ca lại nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại sự sợ hãi tột cùng như khi phải đối mặt với thiên uy huy hoàng vậy .

Loại cảm giác này, khiến cho nàng thống khổ khôn cùng.

Đây chắc chắn là thủ đoạn của Cố Trường Ca, nàng hối hận, sao lại ngốc như vậy, nàng tự cho là mình thông minh, kết quả vẫn bị Cố Trường Ca đùa bỡn trong lòng bàn tay.

"Ngươi kêu ta cái gì? " Cố Trường Ca hứng thú liếc mắt nhìn nàng.

Thành thật mà nói hắn cũng không có nhiều hứng thú với Diệp Lưu Ly lắm.

Nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là do thân phận của nàng, thân làm tiểu công chúa thái cổ tiên tộc , rất được tộc trưởng Diệp tộc sủng ái.

Chỉ cần hắn chút lợi dụng một chút, với thân phận thiếu chủ của hắn, muốn giành được lợi ích từ chỗ Diệp tộc, liền rất đơn giản.

Bằng không hắn lưu Diệp Lưu Ly lại có ích lợi gì.

Nghe thấy câu nói có chút thờ ơ này của Cố Trường Ca.

Đầu Diệp Lưu Ly lại ông một tiếng.

"Chủ nhân. . . " Diệp Lưu Ly khuất nhục gọi, nước mắt ẩn hiện trong mắt nàng.

"Tài năng và tâm tư của công tử, Diệp Trần tuyệt không thể sánh bằng, đối nghịch với công tử, đời này của hắn hẳn cũng không thể có chút đường và hy vọng sống nào. "

Diễm Cơ nhìn thấy hết thảy, thầm nghĩ trong lòng, mà thân ảnh nàng hóa thành một luồng khói đỏ, trở về bên trong tuyệt phẩm dưỡng hồn ngọc.

So với cái nhẫn bình thường.

Tuyệt phẩm dưỡng hồn ngọc đương nhiên là tốt hơn nhiều, tu bổ thần hồn, tăng cường nguyên thần, thậm chí đối với rất nhiều tu sĩ đạt thiên thần cảnh mà nói, đây là một bảo vật đáng để giữ bên mình.

Chỉ có điều Cố Trường Ca tăng thêm một tầng cấm chế trong viên ngọc dưỡng hồn này .

Trừ phi hắn nguyện ý, nếu không... Diễm Cơ cũng không cách nhìn trộm mọi vật bên ngoài thông qua dưỡng hồn ngọc.

Cố Trường Ca làm việc vô cùng cẩn thận, ngay cả điều này cũng suy nghĩ đến.

Diễm Cơ cũng hiểu, bản thân nàng cũng không là người thích rình coi bí mật của người khác.

Nhất là người có thân phận như Cố Trường Ca, bí mật tuyệt đối không ít.

Cố Trường Ca làm như vậy cũng rất hợp tình hợp lí, nàng cũng không muốn làm cho Cố Trường Ca hiểu lầm.

Hơn nữa dưỡng hồn ngọc cũng không phải là một cái lồng giam, chỉ cần nàng muốn thì cũng có thể tùy ý hiện thân.

Nghĩ tới những điều này, Diễm Cơ rất cảm động, bởi vì Cố Trường Ca làm việc sẽ xem xét rất nhiều phương diện, để cho nàng cảm thấy rất tự do thoải mái, không có chỗ nào không được tự nhiên, đây hoàn toàn không phải là việc Diệp Trần có thể nghĩ tới.

Nàng lập tức lẳng lặng ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu nuôi dưỡng thần hồn của mình.

"Nhẹ nhàng xuyên thủng thân thể chí tôn, uy thế như xé toạc trời cao, chí ít món vũ khí này có cấp bậc chí tôn trở lên. . ."

"Muốn thu phục nó, xem ra cần phải dùng một chút thủ đoạn rồi."

"Cũng không biết có thể dựa vào giá trị thiên mệnh để thu phục nó không, dù sao công pháp thần thông đều có thể. . ."

Mà lúc này, Cố Trường Ca cũng đang tính toán trong lòng, hắn vừa nghĩ , chân đã cất bước đi vào trong đại điện.

Oanh!

Một cỗ uy áp đáng sợ chợt kéo đến, tựa như có một vị thần viễn cổ đang quan sát, khiến người ta run sợ từ tận tâm, bất quá Cố Trường Ca không thèm để ý những thứ này.

Tiên thiên thần chi niệm sống lại, đôi mắt u ám thâm thúy, tựa như xé vỡ hư không, nhìn chăm chăm vào chỗ giữa đại điện!

Ông!

Hắn mang theo áp lực thật lớn đi vào.

Không biết đây là uy áp của thân thể sau khi chết lưu lại trong thiên nguyên bí cảnh hay là uy thế của bản thân bát hoang Ma Kích, quả thực giống như là một luồng khí tức từ trên cao áp xuống vậy.

Ma tâm của hắn trong giờ phút này như bừng tỉnh.

Ma tính kinh khủng, bắt đầu hiện lên sau lưng Cố Trường Ca phía sau mơ hồ xuất hiện một hư ảnh từ một phương thế giới.

Mỗi một thế giới, đều truyền đến thanh âm quỳ lạy tựa như đang dập đầu cúi lạy đối với vị hư ảnh mơ hồ!

Tựa như cảm nhận được phần khí tức cùng chung nguồn gốc.

Sát ý khủng bố của Bát hoang Ma Kích tiêu tán đi nhiều.

Cố Trường Ca có chút thả lỏng.

Bước nhanh mấy bước, đi vào trong đại điện.

Ông!

Nhưng mà ngay một khắc này, dị biến xảy ra.

Cỗ thân thể bị bát hoang Ma Kích xuyên thủng, ghim chặt vào trên ngai vàng trong cung điện, bỗng nhiên run rẩy đứng lên, một đợt sóng khủng bố ập đến.

Từng luồng ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, có một bóng người mơ hồ hiện ra, quả thực giống như là hồi sinh sống lại lần nữa.

"Thì ra truyền thừa là lưu lại như thế này, cũng may ta đã giết chết Diệp Trần, nếu không... sẽ lại còn chút phiền toái. . . " Cố Trường Ca nhíu mày, dừng bước, không tiến thêm nữa.

Lúc này, là một người bình thường đều có thể biết nơi đây tuyệt đối có vấn đề.

Hết chương 71.
Bạn cần đăng nhập để bình luận