Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1691: Hắc vụ quỷ dị

Chương 1691: Hắc vụ quỷ dị

Khi mọi người bắt đầu tìm kiếm xung quanh trong phạm vi Cổ Huyền di chỉ, tại chỗ sâu nơi bị bao phủ bởi sương mù dày đặc, Lâm Ân toàn thân phát sáng, ngay cả tóc cũng lấp lánh kim sắc giống như thần minh chi tử đang đứng phía trước một tòa cổ miếu hoang tàn với thần sắc trang nghiêm, trong tay lơ lửng một chiếc chìa khóa lập lòe tỏa sáng.

Hắn có thể cảm nhận một cách rõ ràng, nơi này có kiếm ý cổ lão chấn động đan xen, hơn nữa theo như cảm giác của hắn thì tuyệt đối không chỉ có một cỗ kiếm ý.

Có lẽ tòa cổ miếu này từng cung phụng rất nhiều Thần Kiếm của Cổ Huyền thần triều, dần dà những khí tức của Thần Kiếm đó đã lưu lại tại đây.

Sau khi đến nơi này, chiếc chìa khóa mà lão giả mặc bạch bào trong Vô Ngần tiên cốc kia đưa cho hắn cũng phát ra quang hoa mờ ảo.

Rõ ràng là trong chỗ sâu của tòa cổ miếu đổ nát này có vật gì đó đang hấp dẫn nó.

Lâm Ân cảm giác trong tòa Kiếm thành đã chìm sâu vào Kính Hồ kia tuyệt đối có ẩn chứa càn khôn.

"Quá nhiều cường giả đang hội tụ ở bên ngoài Cổ Huyền di chỉ, ngay cả Chí cường giả trong nhóm Vực Ngoại Thiên Ma cũng đã giáng lâm, ta nhất định phải cẩn thận một chút."

Nghĩ tới đây, Lâm Ân lấy chiếc chìa khóa kia ra, trong lòng dần bình tĩnh lại, bắt đầu đi tới cổ miếu đổ nát.

Vù!

Ngay sau đó đằng trước tản mát những quang hoa tựa như gợn sóng, phảng phất như trong hư không ẩn giấu một cánh cửa không ai nhìn thấy.

"Quả nhiên ở đây có một không gian..."

Lâm Ân đi vào trong đó, sắc mặt có chút vui mừng phấn khởi, hắn đã thấy được quang cảnh ở bên trong cổ miếu.

Rõ ràng nơi đây là một tiểu thế giới, có rừng cây ngút ngàn, sơn mạch cao lớn và bầu trời bao la cuồn cuộn một biển mây mù.

Hiện giờ, xung quanh chỗ cửa vào mà hắn đang đứng có rất nhiều đỉnh núi cao ngất.

Nhìn dọc xuống từ trên đỉnh núi thì có thể nhìn thấy những bậc thang vô cùng thần thánh đang dẫn xuống phía dưới cùng, phảng phất như con đường hành hương vậy.

Ở chỗ sâu nhất trong mảnh không gian này, Lâm Ân thấy được một tòa thông thiên chi tháp, nó lấp lánh kim sắc, to lớn tráng lệ, cao đến mức không thể thấy đỉnh, đứng sừng sững ở trong biển mây.

Trừ cái đó ra, vùng không gian này còn có đủ các loài động vật, chúng vô cùng thánh khiết, ngay cả lông vũ cũng lóng lánh tỏa sáng cứ như thần giới chi thú, không hề sợ hãi khi gặp con người.

"Chẳng lẽ Kính Hồ nằm ngay bên cạnh tòa thông thiên chi tháp kia..."

Lâm Ân nhìn cảnh tượng ở phía xa xa, thân ảnh khẽ động, hắn đi xuống bậc thang dọc theo sơn phong, sau đó nhanh chóng biến mất trong rừng sâu.

Tại chỗ phụ cận của tòa thông thiên chi tháp có một mảnh ngân quang lấp lánh, tựa như một hồ nước tràn đầy vẻ cổ xưa đang tọa lạc ở đó, nó chiếu rọi quang hoa đầy trời, rực rỡ đến cực hạn.

Lâm Ân cảm thấy hoàn cảnh thiên địa ở đây khác với hoàn cảnh thiên địa ở thế giới bên ngoài rất nhiều, có khí tức thánh khiết mang thần tính đậm đặc lưu chuyển khiến người khác không khỏi cảm thấy bình tâm.

Phải biết ở thế giới bên ngoài lúc nào cũng có khí tức kinh người không rõ lượn lờ, thậm chí còn phát sinh một cách quỷ dị.

Nhưng trong mảnh không gian này lại là cảnh tượng bình yên hoàn toàn khác biệt, thật sự khiến người khác có chút không thể tượng tượng.

Tuy nhiên hiện tại Lâm Ân không có thời gian để suy nghĩ nhiều về những thứ này, hắn tranh thủ đi về phía chỗ sâu, định đến tòa tháp kia ngay lập tức.

Vào thời điểm Lâm Ân bước vào nơi này, bên trong Cổ Huyền di chỉ đã xảy ra dị biến cực lớn.

Tiếng rít kinh khủng kèm theo tiếng gào thét ngập trời không biết phát ra từ đâu, có rất nhiều oan hồn hiện lên, chúng bay ra từ các góc trong di chỉ tựa như u linh.

Ngay thời khắc đó, hắc vụ cũng điên cuồng phun trào, ùn ùn bao phủ đến khu vực các tu sĩ đang hội tụ với khí thế phô thiên cái địa.

"Xảy ra chuyện gì vậy, sao tự dưng lại..."

"Tại sao có nhiều oan hồn xuất hiện như thế?"

Cảnh tượng đột ngột này khiến sắc mặt của tất cả mọi người ở Kiếm Huyền đại thế giới biến đổi kịch liệt, bọn hắn hết sức hoảng hốt bất an với hết thảy mọi thứ ở đây, liên tục thối lui về khu vực biên giới.

Nhưng tốc độ lan tới của hắc vụ này thật sự là quá nhanh, thậm chí bên trong còn xen lẫn khí tức quỷ dị có thể bao phủ cả thần hồn của tu sĩ, khiến cho bọn hắn không thể cảm nhận được hoàn cảnh ở bốn phía nữa, trước mặt biến thành một vùng đen kịt.

Khoảnh khắc bị cuốn vào hắc vụ, rất nhiều người kêu gào thảm thiết, như thể bên trong ẩn giấu loài thú kinh khủng nào đó có thể cắn xé người khác bất cứ lúc nào.

"Rốt cuộc trong màn hắc vụ này chứa thứ gì?"

Đám Dịch Kiếm Tiên lấy Thần Kiếm của bản thân chém ra kiếm khí ngút trời hòng tách rẽ mảnh hắc vụ này nhưng kết quả sau đó lại khiến bọn hắn kinh hãi, có chút khó mà tin nổi.

Thứ quỷ dị giấu mình trong hắc vụ có thể nuốt chửng được cả kiếm khí của bọn hắn, bỗng nhiên kiếm khí lại biến mất vô tung vô ảnh tựa như kim rơi xuống đáy biển.

"Ngay cả băng phong cũng không được sao?"

Tuyết Kiếm Tiên bên kia nhíu chặt lông mày, nàng cũng thử xem sao, bàn tay trắng nõn đánh ra một mảnh băng tuyết mờ mịt.

Trong đó ẩn chứa quy tắc đóng băng tuyệt đối, nhưng ngay khi chạm vào mảnh hắc vụ này, nó cũng nứt vỡ răng rắc rồi hóa thành tro bụi bột phấn bay đầy trời.

Hết chương 1691.
Bạn cần đăng nhập để bình luận