Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 983: Phong thành

Chương 983: Phong thành

Ngay sau khi Nguyệt Minh Không rời khỏi, một tin tức truyền đến.

"Chủ nhân, tung tích của vị quân sư thần bí đằng sau mười ba đạo tặc kia đã bị chúng ta tìm ra. Bây giờ các chính phái đã phái binh lực tiến đến chặn đường rồi." Tùy tùng cung kính bẩm báo.

Cố Trường Ca đứng dậy, nheo mắt hỏi: "Giờ người đó đang ở đâu?"

"Bây giờ đang ở Bắc Trạch cổ thành, bốn phía truyền tống trận đã bị chúng ta phong tỏa, tất cả các tu sĩ và sinh linh đều bị chặn đường, bọn hắn không được phép rời khỏi tòa thành."

"Cho dù người đó có mọc cánh cũng không thể trốn khỏi thiên la địa võng của chúng ta." Người tới tự tin nói.

"Được, làm tốt lắm."

Cố Trường Ca gật gật đầu, phất tay áo lên rồi cất bước ra khỏi đây, sau đó một thân ảnh chậm rãi bay lên trời, hắn trực tiếp mở ra một thông đạo không gian, đi vào trong hư không.

Tiếng động khủng bố, vang vọng trên bầu trời.

Một đám đệ tử và trưởng lão của Chân Tiên thư viện nhìn thấy cảnh này thì vô cùng kinh ngạc, thật lâu không nói nên lời.

Sau đó, bọn hắn ồn ào suy đoán về việc Cố Trường Ca sẽ đi đâu và mục đích của hắn là gì.

"Chắc là đến nơi nào đó có tung tích dư nghiệt của mười ba đạo tặc rồi."

Vương Tử Câm nói một cách chắc chắn.

Giang Sở Sở ở bên cạnh liếc nhìn nàng một rồi bình tĩnh nói: "Hình như ngươi rất hiểu Cố Trường Ca nhỉ?"

Vương Tử Câm mỉm cười: "Cũng không phải là ta hiểu rõ, chỉ là ta có thể đoán được hắn muốn làm gì thôi."

"Có phải ngươi đột nhiên có cảm thấy rằng ta hiểu rõ hắn hơn ngươi không?" Nàng cố ý khiêu khích, trên mặt thản nhiên lộ ra một đôi má lúm đồng tiền.

Giang Sở Sở phớt lờ sự khiêu khích của nàng, xoay người rời khỏi.

Cố Tiên Nhi vừa xuất quan, hiện giờ nàng đã đột phá đến Thánh Cảnh. Nàng ngây người đứng nhìn Cố Trường Ca dẫn mọi người đi, sau đó cụp mắt xuống, hai đầu lông mày như còn vương vấn một nỗi buồn nào đó.

Bắc Trạch cổ thành.

Đây là cổ thành hùng vĩ và rộng rãi với hàng tỷ nhân khẩu.

Hoành áp trong vòng gần mười dặm xung quang giống như một con hung thú nằm rạp trên mặt đất, tường thành trải dài như núi non trùng điệp không thấy giới hạn.

Giờ phút này, ngoài bốn cửa Bắc Trạch cổ thành đen kịt giống như bị mây đen bao phủ vậy.

Trong số đó, thải vũ lưu chuyển, ma sí che trời, lân phiến lấp lóe.

Các loại sinh linh dũng mãnh và đáng sợ xuất hiện ở chân trời, bốn phương tám hướng hoàn toàn bị phong tỏa.

Chúng cưỡi mây đạp gió, chỉ là cơ thể giống như một ngọn núi nhỏ, được bao quanh bởi tử sắc thiểm điện, hào quang màu đỏ, uy thế kinh người.

Bất kì tu sĩ hay sinh linh nào cũng khó có thể rời khỏi đây nửa bước, càng không thể vào thành.

Nếu có người nào chống lại thì sẽ bị giết ngay tại chỗ.

Vừa rồi có một tu sĩ bất mãn, có ý đồ phản kháng, kết quả đã bị đánh chết ngay trên bầu trời, hình thần câu diệt tại chỗ.

Tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, sau lưng ớn lạnh, thần hồn run rẩy.

Mọi người đều không biết đang xảy ra chuyện gì, tại sao đột nhiên lại có nhiều sinh linh và đại quân đột nhiên đến như vậy.

Lúc này, ngay cả thành chủ của Bắc Trạch cổ thành cũng xuất hiện ngoài tường thành, hắn rất cẩn thận lau mồ hôi lạnh trên trán, không dám nói một lời.

Hắn tất nhiên nhận ra chủ nhân đằng sau những sinh linh đáng sợ trước mặt này là ai, cho nên hắn mới cẩn thận ứng đối, không dám đắc tội.

Các tu sĩ sau lưng hắn đều là những nhân vật lớn có máu mặt ở Bắc Trạch cổ thành.

Nhưng bây giờ bọn họ cũng cẩn thận từng li từng tí bồi tiếp, không dám lộ ra tâm trạng bất mãn.

Bắc Trạch cổ thành lớn như vậy, giờ đây lại có vẻ rất tĩnh mịnh, mọi người đều lo lắng sẽ bị hủy diệt.

Lực lượng ngoài thành này thực sự quá kinh người, trùng trùng điệp điệp, che khuất cả bầu trời.

Đừng nói là một tòa cổ thành, cho dù là một đạo thống nhỏ cũng có thể dễ dàng bị phá hủy.

"Chủ nhân nhà ta có lệnh, bất cứ kẻ nào dám bảo vệ dư nghiệt của mười ba đạo tặc đều sẽ bị coi là chống lại hắn, hậu quả tự gánh chịu."

Đúng lúc này, một sinh linh có dáng vẻ giống Dạ Xoa đứng lên, xung quanh lượn lờ hào quang màu đỏ, mở miệng chế nhạo, giọng nói vang vọng cả bầu trời.

"Mười ba đạo tặc? Chết tiệt!"

"Mười ba đạo tặc đáng chết kia lại liên lụy đến chúng ta."

Nghe nói như thế, rất nhiều tu sĩ biến sắc, sau đó bọn hắn mới nhận ra.

Hóa ra việc này có liên quan đến dư nghiệt của mười ba đạo tặc kia.

Trong khoảng thời gian này, việc Cố Trường Ca truy sát mười ba đạo tặc đã gây náo động ở thượng giới.

Vì vậy, ai là người đứng sau những sinh linh này cũng không cần phải nhiều lời nữa.

Không ít tu sĩ cười khổ, ngoại trừ Cố Trường Ca ra thì hiện giờ ở thượng giới, còn có ai có uy thế lớn như vậy, muốn đuổi giết một người mà điều động lực lượng đáng sợ như vậy.

Ngay lập tức có không ít người cũng buông ra, nếu vì truy sát mười ba đạo tặc, vậy chắc sẽ không liên quan gì đến người bình thường như bọn hắn.

Bọn hắn cũng không hề bao che cho những dư nghiệt còn lại nên tất nhiên không có gì phải lo lắng, chỉ hy vọng mình sẽ không gánh phải tai bay vạ gió.

"Chư vị yên tâm, dư nghiệt của mười ba đạo tặc xuất hiện ở trong Bắc Trạch cổ thành, vậy nên tại hạ nhất định sẽ phối hợp với chư vị, điều tra rõ ràng để cho Trường Ca thiếu chủ một công đạo."

Trong lòng Bắc Trạch thành chủ thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới mở miệng nói, thề son sắt đảm bảo.

Trong lòng hắn cũng hận chết mấy tên dư nghiệt của mười ba đạo tặc này.

Nhưng nơi khác thì không đến, kết quả hết lần này đến lần khác cứ tới Bắc Trạch cổ thành của hắn. Đây còn không phải là gây tai họa cho hắn sao?

Hết chương 983.
Bạn cần đăng nhập để bình luận