Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 997: Già mồm át lý lẽ

Chương 997: Già mồm át lý lẽ

"Nơi này tuyệt đối là mộ của vị tổ tiên Thái Hư thần tộc kia, năm đó sau khi tọa hóa đã mai táng ở chỗ này, hôm nay bị chúng ta xúc động đến đại thế nơi này mới đột nhiên nứt ra."

Trong mắt một vị nhân vật cấp bậc giáo chủ bắn ra từng luồng thần quang, nghiêm túc hỏi dò tình huống của cung điện, sau đó hít một hơi khí lạnh, kích động nói.

Tu vi của hắn đã sớm đạt tới Đại Thánh cảnh đỉnh phong, cho dù là Chuẩn Chí Tôn cảnh thì cũng chỉ là kém một bước nữa thôi.

Mà lúc nói ra lời này đã làm cho rất nhiều người chấn động trong lòng, mặc dù đoán được, nhưng xác nhận lại là một chuyện khác.

Trong lòng rất nhiều người càng kích động.

Dù sao đây là lăng mộ tổ tiên Thái Hư thần tộc đó!

Đó chính là nhân vật vượt qua Chí Tôn, thậm chí sẽ là kẻ đắc đạo chân chính.

Lăng mộ được mai táng như vậy, trong đó rốt cuộc có bao nhiêu vật chôn theo, thật là khó có thể tưởng tượng.

Trước mắt binh khí đang bắn ra này chính là bằng chứng tốt nhất.

Một vị lão giả còng lưng xuất hiện ở trong núi non trùng điệp.

Trong tay hắn cầm một cái la bàn, cẩn thận đánh giá cung điện, có chút kiêng kỵ nói: "Mặc dù mai táng vị kia, nhưng nơi đây hung hiểm khác thường, trong cung điện ẩn giấu rất nhiều trận văn, một khi chạm đến, cường giả Thánh Cảnh cũng khó trốn được một mạng."

Lời này vừa ra, nhất thời tạo nên cơn sóng to.

Vẻ mặt của không ít thiên kiêu trẻ tuổi hơi thay đổi, lùi ra sau mấy bước, trong lòng rất kiêng kỵ.

Cơ duyên nơi này đã không thuộc về bọn hắn rồi.

Những cấp bậc của nhân vật giáo chủ, đang lúc đánh nhau đến hủy diệt trời đất, dư âm cũng đủ để giết bọn hắn vô số lần.

Lần này, Trường Sinh Cố gia cũng phái không ít cường giả tới, tu vi rất mạnh mẽ, giờ phút này đang nhỏ giọng trao, cũng định kiếm một chén canh.

Thế hệ trẻ tuổi của Cố gia như thiên kiêu trẻ tuổi chạy tới, bao phủ các loại bảo huy, khí huyết kinh người, sắc mặt lộ ra sự tự tin bình tĩnh.

Cường giả của không ít thế lực chú ý tới bọn họ, vẻ mặt có chút mất tự nhiên và kiêng kỵ.

Ngay tại lúc vẻ mặt tất cả mọi người khác nhau, nhìn chằm chằm vào vết nứt trong lòng đất.

Bầu trời phía trên, kèm theo âm thanh rất to.

Mây mù màu vàng cuồn cuộn, đám người Thái Hư thần tộc chạy đến.

"Nơi đây chính là nơi tổ tiên Thái Hư thần tộc yên nghỉ ngàn thu, mong rằng chư vị đừng nên quấy rầy, nếu không đừng trách bọn ta không khách khí."

Trong đó, mấy người lạnh lùng quét qua bốn phía, mở miệng nói trước.

Đồng thời bùng nổ uy thế không gì sánh bằng, khí huyết màu vàng ngập trời, làm vỡ tung cả bầu trời, nổ tung tóe tám phía.

Rất nhiều tu sĩ có tu vi hơi yếu một chút, khó mà chịu được hơi thở này, sắc mặt trắng bệch, khí huyết phun trào, thiếu chút nữa xụi lơ trên đất.

Đám người Khương Lạc Thần, Khương Minh, lạnh lùng nhìn bốn phía, có tư thế đè ép trực diện tất cả mọi người.

Tuy nhiên, những cường giả của đạo gia như Thiên Hoàng sơn, Phật Sơn, Nhân Tổ điện, Trường Sinh Vương gia, Đạo Thiên Tiên Cung, Thái Cổ Diệp tộc, Nguyên Thủy Hồ lại không để ý.

Ánh mắt bọn hắn vẫn như cũ nhìn chằm chằm cổ điện phía trước, chờ bất cứ lúc nào cũng có thể hành động, tiến vào trong đó.

Vẻ mặt đám người Khương Lạc Thần không dễ coi, lạnh như băng.

"Bộ dáng thật đáng sợ."

Giang Thần chạy tới sau cũng bị một màn rước mắt dọa cho ngây người.

Khi nào hắn gặp qua nhiều cường giả như vậy, tùy tiện một người cũng có thể nghiền nát hắn.

Tuy ở chỗ này, hắn lại gặp Tiêu Nhược Âm lần nữa, nàng đang được cường giả Đạo Thiên Tiên Cung bảo vệ, không chú ý tới hắn.

"Đây là tổ tiên Thái Hư thần tộc ta lưu lại, chẳng lẽ chư vị định tranh đoạt sao?"

Lúc này, một vị cường giả của Thái Hư thần tộc đứng dậy, hờ hững hỏi.

Uy áp đáng sợ của Đại Thánh cảnh quét sạch tám phương, áp chế rất nhiều thiên kiêu tuổi trẻ làm cho vẻ mặt trắng bệch, không thở được.

Đồng thời trong tay hắn hiện lên một vật, đó là lệnh bài màu vàng, phía trên có thần văn cổ xưa, cực kỳ sáng chói.

Khí tức cực kỳ hào hùng, hiện lên trên lệnh bài kia.

Trong lúc mơ hồ, rất nhiều trận văn xung quanh lăng mộ đều bắt đầu tụ tập đến, không ngừng đan xen, giống như tinh đồ.

"Đây là vật lúc trước vị tổ tiên Thái Hư thần tộc kia lưu lại, có thể điều động trận văn thiên địa ở nơi này."

Sắc mặt một vị giáo chủ đại giáo thay đổi, nhận ra vật này, trong lòng có chút kiêng kỵ.

"Từ xưa bảo vật được người có đức chiếm giữ, tuy rằng nơi đây được nói là nơi tổ tiên Thái Hư thần tộc tọa hóa, nhưng vì sao vô số năm trước không thấy ngươi tới, mà cho đến mấy ngày gần đây, khi nơi này có động tĩnh thì các ngươi mới xuất hiện."

"Dưới góc nhìn của lão phu, những thứ này chính là vật vô chủ, mọi người bằng vào năng lực mà chiếm được, nếu không như vậy thì ban đầu vị tổ tiên của Thái Hư thần tộc đó, cần gì phải lựa chọn nơi đây để tọa hóa?"

Một vị lão giả đến từ Thiên Hoàng sơn cười ha hả mở miệng nói, thân phận rất là xa xưa, tu vi lại là cao thâm khó lường.

Lời nói của hắn được rất nhiều người đồng ý, dù sao nơi đây cũng không phải là trong tộc địa của Thái Hư thần tộc.

Cơ duyên phải dựa vào việc mỗi người chiếm lấy được.

Nếu như Thái Hư thần tộc muốn nuốt một mình, vậy phải hỏi đông đảo đạo thống có đồng ý hay không.

"Già mồm át lẽ phải, nơi đây chính là tổ tiên của tộc ta lưu lại, các ngươi cố chấp xông vào, quậy cho tổ tiên ta trên trời không được yên bình, hôm nay còn muốn cướp đoạt di vật mà tổ tiên ta để lại, đây là tác phong của kẻ cướp."

Khương Lạc Thần nghe đến đây, lúc này cũng lên tiếng.

Âm thanh của nàng rất êm tai, giống như băng lạnh huyễn hoặc đập xuống bàn ngọc, nhưng lại lạnh như băng.

Lúc này, một đám thiên kiêu của Chân Tiên thư viện do Lục Quan Vương Quân Diêu dẫn đầu, cũng đứng trên đỉnh núi cách đây không xa.

Nghe nói như thế, lúc này có người cười lạnh một tiếng: "Không biết cái gì gọi là như thế, chẳng lẽ Thái Hư thần tộc này còn định lấy sức một mình chống lại tất cả đạo thống sao?"

Đám người Nguyệt Minh Không, Thiên Hoàng Nữ, Kim Thiền Phật Tử, Giang Sở Sở đều ở đây, chỉ là không lại gần phía trước.

Hết chương 997.
Bạn cần đăng nhập để bình luận