Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3616. Chủ thượng đang kêu gọi chúng ta



Chương 3616. Chủ thượng đang kêu gọi chúng ta




Mỗi ngày qua đi đều có thể nhìn thấy Hắc Ám Ngọn Nguồn chi địa đang áp sát trên đỉnh đầu của mỗi người.
Trong tình huống này, vũ trụ địa giới các nơi bắt đầu lan tràn khí tức sợ hãi, bất an và hỗn loạn.
Ngay cả một số tông môn tự nhận mình là đạo thống siêu nhiên cũng bắt đầu xảy ra vấn đề, nội đấu hỗn loạn không ngừng. Mặt ghê tởm trong từng con người được phóng đại vô hạn.
Thời gian như nước chảy, một đi không trở lại. Phiêu Miểu Thánh Vực xuất hiện đại nạn, Thương Mang rung chuyển hỗn loạn.
Bên trong một địa giới bị hắc ám bao phủ, một trận đại chiến kinh khủng cũng đang phát sinh.
Nơi này không có ánh sáng, khắp nơi tràn ngập tro tàn.
Dưới màn trời hắc ám là cao nguyên sơn lĩnh kéo dài không dứt, bìnhg nguyên lòng chảo kéo dài, tạo thành các loại địa thế tự nhiên.
Có những miệng núi lửa đen như mực, đất đen không bao giờ tan chảy và đầm lầy lầy lội, đây là một thế giới không có quy luật, không bị gò bó, vô hình, không màu sắc, từng khoảnh khắc chồng chéo giữa thực và ảo. Nhiều địa hình khác nhau tồn tại cùng một lúc, khiến người ta khó phân biệt nó tồn tại trong thời không nào, hôm qua, ngày mai, hay là vạn cổ trước đó.
Trên đỉnh của dãy núi hùng vĩ nhất là một cung điện hắc ám rộng lớn cổ xưa, được bao quanh bởi khu kiến trúc kéo dài, giống như tế đàn, cũng giống như thành lũy.
Nơi này chính là Ác Mộng Ma Vực, là trường tồn chi địa của Thiên Chúng. Bên trên một cung điện, sương mù màu đỏ vô tận bốc hơi, các loại cảnh tượng kinh khủng cổ lão diễn dịch, mơ hồ có thể nhìn thấy một quan tài bằng đồng xanh chìm nổi.
Lúc này, một người đang đứng thẳng trước cung điện.
Sương mù chung quanh lóe lên những điểm ánh sáng nhạt màu lam giống như đom đóm, bao phủ bóng người. Không ai có thể nhìn thấy rõ gương mặt và thân hình của người này.
Người cầm quyền của Thiên Chúng hiện tại, Vô Nguyệt đại chủ tế.
Không ai có thể nhìn thấy chân dung của nàng, cho dù là tâm phúc của nàng hay mấy vị chủ tế của Thiên Chúng.
Sau lưng Vô Nguyệt đại chủ tế, rất nhiều chủ tế và tế tự đều tập trung bên dưới cung điện, chung quanh đen nghịt, người người nhốn nháo. Tất cả đều quỳ phục ở đó, yên tĩnh trang nghiêm.
Trong địa giới đằng xa, đại chiến hỗn loạn, vô số sinh linh hắc ám giống như thủy triều va chạm vào nhau. Khí tức sát phạt kinh người bao phủ bên trong bóng tối năng lượng vô tận.
Từng bóng người cường hoành vắt ngang vũ trụ, giống như ma ảnh tuyên cổ bất biến, không sợ bị hắc ám ăn mòn.
Thậm chí bản thân bọn họ cũng đã rơi vào tộc đàn hắc ám, có cùng nguồn gốc với nơi này, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ vật chất hắc ám nơi này xâm nhiễm.
Vật chất hắc ám trên người bọn họ giống như thác nước chảy xuôi, tu dưỡng ma thân hắc ám của bọn họ, hình như còn có khí tức bất hủ đan xen.
“Thời gian trôi qua không biết bao lâu, ta lại một lần nữa đặt chân đến nơi đây.”
“Chúng ta cung nghênh nhục thân chủ thượng. Nếu Vô Nguyệt đại chủ tế thức thời thì hãy ngoan ngoãn nhượng bộ giao ra Táng Thế Chi Quan.”
“Âm thanh của chủ thượng đã vang lên ở Hắc Ám Ngọn Nguồn, đang kêu gọi chúng ta…”
Âm thanh đáng sợ như chuông, như trống đánh trên bầu trời, đinh tai nhức óc, khiến tất cả sinh vật hắc ám đều thổ huyết, thần hồn hắc ám của chúng như bị xé nát.
Đó là một bóng người vô pháp vô thiên, chân thân ngay cả thiên địa này cũng không chứa được, đứng sừng sững nơi biên cảnh thời không xa xôi, vật chất hắc ám như nước chảy bao trùm trên người hắn ta, áo giáp bất hủ tràn ngập ánh sáng lạnh lẽo. Một sợi khí tức dường như cũng có thể phá diệt vạn cổ.
“Táng Thế Chi Quan là vật của Thiên Chúng chúng ta.”
“Bát Bộ Chúng đã sụp đổ từ trước, sớm đã tan rã, chỉ còn lại hai ba con a miêu a cẩu hốt hoảng chạy trốn, trốn chui nhủi trong các hỗn độn thời không, không dám lộ diện.”
“Hôm nay, tất cả tập trung ở đây, thật không biết là ai đã cho các ngươi can đảm đó.”
Trước Phạt Thiên Điện, từng bóng người cường hoành đứng sừng sững.
Hắc quang nồng đậm bao phủ chân thân, giống như bọn họ trở về từ thời không hắc ám.
Giọng nói của bọn họ hùng vĩ, chấn động cả một mảnh thiên địa, khiến vạn linh thần phục, chư thế cúng bái.
Khi ánh mắt mở ra, có khí tức hủy thiên diệt địa muốn dâng lên. Ác Mộng Ma Vực như muốn cộng minh, vô số sơn xuyên đại địa run rẩy kịch liệt, dường như không chịu nổi khí tức của bọn họ, muốn tan rã.
Chỉ một lời nói nhưng đủ để vô số thần hồn của sinh linh hắc ám run rẩy, vỡ vụn.
“Nhiều lợi vô ích. Bát Bộ Chúng mới là Đại Thiên chính thống, các ngươi chiếm cứ nơi này nhiều năm, không hề phát triển. Khi đối mặt với tài bảo vô tận, các ngươi chỉ muốn chiếm đoạt. Trách không được các ngươi chỉ dám ẩn núp ở Ác Mộng Ma Vực mà không dám xuất thế.”
“Chỉ một đám chuột nhắt mà cũng dám tự xưng là chính thống, đúng là buồn cười.”
“Đừng nói nhiều. trước giờ mạnh được yếu thua. Hôm nay các ngươi không giữ được Táng Thế Chi Quan đâu. Chi bằng các ngươi sớm giao ra, quy thuận chúng ta, các ngươi mới có được sinh cơ.”
Khi nói, hắc ám đại đạo diễn hóa giữa thiên địa, từng đại đạo phù văn nở rộ, dâng lên ánh sáng vô tận, giống như muốn chiếu rọi cổ kim.
Bọn họ cũng không nhiều lời, khi thăm dò cũng đã triển khai đại chiến chém giết. Hết chương 3616.



Bạn cần đăng nhập để bình luận