Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1859: Nguyền rủa

Chương 1859: Nguyền rủa

"Trước hết phải nghĩ biện pháp củng cố bốn chiều không gian của Tuyệt Âm Thiên, phòng ngừa Tuyệt âm chi khí lan tràn đến những nơi còn lại ở Cổ giới, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi."

"Ta sẽ liên lạc với bất hủ đạo thống khác, để cho bọn hắn xuất thủ."

Sắc mặt Đại trưởng lão ngưng trọng nói, bắt đầu phân phó.

Mục đích thành lập Chân Tiên thư viện ban đầu chính là vì ngăn cản và phòng ngừa Tuyệt Âm Thiên tạo nên tai họa khó mà lường trước được đối với thượng giới trong tương lai.

Thế nhưng bây giờ, kế hoạch đúc tiên còn chưa thành công, Tuyệt Âm Thiên bên kia liền bạo phát bạo loạn đáng sợ như vậy.

Tất cả đều quá vội vàng, không kịp chuẩn bị.

"Có phải những sinh linh đáng sợ đang khôi phục bên trong Tuyệt Âm Thiên hay không?"

Một vị trưởng lo lắng hỏi, không khỏi suy đoán.

Ngay cả toàn bộ thế giới cũng bởi vì bạo lọan của Tuyệt Âm Thiên mà cảm thấy lo lắng bất an.

Sâu trong Tuyệt Âm Thiên, Cố Trường Ca đang giao chiến với Lục đại cổ tổ, cũng không biết chấn động nơi đây đã bắt đầu lan đến thượng giới, hơn nữa còn khiến rất nhiều đạo thống bị nhấn chìm thôn phệ trong Tuyệt Âm chi khí.

Đương nhiên cho dù có biết rõ thì hắn cũng không thèm để ý.

Đối với hắn mà nói, Khởi Nguyên Tổ khí của Tuyệt Âm Thiên trước mắt quan trọng hơn.

"Các ngươi đã suy yếu đến mức này, e là không được bao lâu nữa sẽ tiêu hao hết vật chất thần bí trong giếng tổ."

"Nếu không muốn bị hủy diệt thực sự thì trước khi dầu hết đèn tắt, vẫn nên ngoan ngoãn giao ba miệng giếng ra."

Luân Hồi Cổ thiên tôn nhàn nhạt mở miệng, xuất hiện ở phía dưới giếng tổ, giằng co với thân thể đang tái tạo của Lục đại cổ tổ.

Nhìn hắn rất là ung dung nhàn nhã.

Cho dù là giao chiến với mấy vị cổ tổ bên trong, cũng không thấy kiệt lực hoặc mỏi mệt chút nào.

Mặc dù thực lực của hắn bây giờ, kém xa đỉnh phong.

Nhưng để đối phó với sáu vị cổ tổ không ngừng hư nhược trước mắt lại là dễ như trở bàn tay, chưa kể bên cạnh còn có Cố Trường Ca khiến hắn không thấy rõ thực hư.

Biểu hiện của Cố Trường Ca lúc giao chiến với mấy vị cổ tổ thật sự là làm cho Luân Hồi Cổ thiên tôn ghé mắt nhìn, trong lòng không khỏi để ý.

Hắn cảm giác Cố Trường Ca và hắn chắc chắc cùng một loại người, tâm tư thâm trầm như uyên hải, hỉ nộ không lộ, khó nhìn suy nghĩ thực sự.

Cho tới bây giờ, Luân Hồi Cổ thiên tôn không rõ thực hư về Cố Trường Ca, cũng không biết hắn có thủ đoạn gì.

Mặc dù trên danh nghĩa thì hai người là sư đồ nhưng đối phương chắc chắn không để việc này ở trong lòng, còn tự đề phòng lẫn nhau.

"Luân Hồi cổ thiên tôn, ngươi sẽ sớm hối hận vì hành động hôm nay "

"Đại đạo ở khắp mọi nơi, ngươi lại dám bội ước, sau này tự nhiên sẽ phải chiu nhân quả nên có."

Lục đại cổ tổ lạnh lùng nhìn Luân Hồi cổ thiên tôn.

Thân ảnh bọn hắn phai mờ, khí tức trước đó cũng không còn, mặc dù phía sau có ba miệng tổ giếng đang tái tạo lại toàn bộ bọn hắn nhưng là quá trình này, cũng là cần tiêu hao vật chất trong tổ giếng, đây cũng không phải là biện pháp lâu dài.

Huống chi, Luân Hồi cổ thiên tôn nói rất đúng, lúc là vật chất trong tổ giếng vật chất tiêu hao hết cũng chính là lúc bọn hắn ngã xuống.

Chẳng qua, Luân Hồi cổ thiên tôn nghe vậy thì vẫn không thèm để trong lòng.

"Trải qua Cấm Kỵ kỷ nguyên, đại đạo đã sụp đổ, tiên lộ đoạn tuyệt, cho dù bần đạo lấy đại đạo tuyên hệ nhưng làm sao nó hiển hóa được để đến trừng phạt bần đạo?"

"Nếu là đại đạo hiển hóa thì bần đạo cần gì phải ẩn núp qua bao nhiêu năm tháng, càng khó nữa là dòm ngó một cảnh đạo quả kia?"

Hắn từ tốn nói, mang thái độ khịt mũi coi thường Vương đại đạo.

Thời điểm ở Tiên Cổ kỷ nguyên, Luân Hồi Cổ thiên tôn đã vượt qua tồn tại tiên cảnh, chẳng lẽ hắn muốn truyền đạt cảnh giới cao hơn cả hắn?

Vậy cái cảnh giới này là gì chứ?

Vương trong tiên nhân, đế trong tiên nhân hay là tổ trong tiên nhân?

Tiên Môn của thế giới này được chú định phải hiển hóa mà Luân Hồi cổ thiên tôn lại xuất hiện ngay lúc này, chắc chắn mưu đồ của hắn không chỉ đơn thuần là tiên cảnh.

Bây giờ Cố Trường Ca vẫn còn nhớ rõ, trước khi Cố Thanh Y rời đi từng nói cho hắn biết thượng giới sẽ gặp kịch biến khó mà tưởng tượng được.

Trận kịch biến này, liệu sẽ có quan hệ với Luân Hồi Cổ thiên tôn hay không.

"Thì ra ngươi đã sớm không quan tâm tới lời thề ước kia, cho tới bây giờ đều là tính toán lừa gạt chúng ta?"

"Thật đáng hận!"

Lục đại cổ tổ biết được chân tướng sự thật từ trong chính miệng Luân Hồi cổ thiên tôn, sắc mặt khó coi đến tột cùng, trong lòng đã khó mà dùng từ phẫn nộ để hình dung.

"Nhưng ta vẫn muốn ngươi phải trả giá thật đắt, lấy chân hồn bất hủ của ta khắc lên dòng sông thời gian, hôm nay ta nguyền rủa ngươi!"

Bọn hắn cũng không phải loại người đơn giản, sau khi đã hiểu rõ mọi chuyện liền nhanh chóng quyết định.

Thân thể bọn hắn bắt đầu nhanh chóng trở nên mờ ảo, mỗi một tấc thân thể đều giống như bị thiêu đốt, tràn ngập vô tận sương mù.

Có một loại phù văn quỷ dị nào đó bay vào bên trong sương mù, vô tận ánh sáng nở rộ, bên trong hư không nhanh chóng đốt cháy không còn lại gì.

Hết chương 1859.
Bạn cần đăng nhập để bình luận