Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1838: Lục đại cổ tổ

Chương 1838: Lục đại cổ tổ

Cố Trường Ca khẽ gật đầu, quét mắt nhìn đám Tuyệt Âm sinh linh đằng trước một cái, sau đó chậm rãi lên trên liễn xa.

Mặc dù đây là lần đầu tiên tới Tuyệt Âm Thiên nhưng hắn lại không có chút cảm giác khó chịu nào.

Tuyệt Âm khí tức ở đây cực kỳ đậm đặc.

Nếu tu sĩ bình thường đặt chân vào đây thì sẽ nhanh chóng bị lây nhiễm, sau đó đánh mất thần trí, rơi vào Tuyệt Âm Thiên.

Lão giả phụ trách kéo xe bình tĩnh liếc nhìn Cố Trường Ca một cái, cảm thấy vô cùng tán thưởng.

Mặc dù hắn chỉ phụ trách kéo xe nhưng thực lực của hắn lại không thể khinh thường.

Thân là nhân tộc vậy mà Cố Trường Ca lại không bị khí tức ở đây ảnh hưởng một chút nào, thần sắc tự nhiên giống như Tuyệt Âm sinh linh chân chính vậy.

Đó không đơn giản chỉ là vì có tu vi kinh khủng.

Mà phần lớn là vì bản thân Cố Trường Ca đã không sợ Tuyệt Âm chi khí.

Chẳng mấy chốc sau liễn xa hắc ngọc đã bay lên không, hóa thành một đạo thần hồng màu đen bay thẳng đến chỗ sâu trong Tuyệt Âm Thiên.

Sương mù nặng nề, một thái dương màu xám tro lơ lửng trên bầu trời, phát ra một loại ánh sáng u tối.

Lục địa nhấp nhô, chằng chịt đầy những khe nứt lớn đáng sợ, sương mù màu xám phun ra từ trong đó, che khuất bầu trời, trông vô cùng khiếp hãi.

Toàn bộ Tuyệt Âm Thiên giống như một phiến táng thổ tĩnh mịch, nó mai táng rất nhiều thi thể và những vật thể không trọn vẹn.

Những luồng sương mù màu xám không biết bay tới từ đâu lướt qua mảnh đại địa hoang vu này.

Cố Trường Ca gần như không nhìn thấy được bất cứ dấu vết của sinh linh nào ở đây, thậm chí cũng không có hung thú, nhìn cực kỳ hiu quạnh.

Nơi đây cứ như đã từng diễn ra một trận đại chiến kinh khủng.

Vô số sinh linh chết thảm ở đây, tạo thành một cổ chiến trường.

"Các ngươi sinh ra ký ức từ khi nào?"

Trong liễn xa, Cố Trường Ca nhìn Già Minh ở bên cạnh, dò hỏi với vẻ rất hứng thú.

"Cái này..."

Già Minh nghe vậy thì gương mặt không khỏi lộ ra vẻ ngượng nghịu.

Nhưng hắn vẫn không từ chối Cố Trường Ca, chỉ có thể trả lời: "Hồi bẩm đại nhân, chúng ta bắt đầu có ký ức từ khi đi ra khỏi chỗ sâu nhất trong tộc thổ, còn trước đó thì hoàn toàn không có ký ức."

Thật ra chuyện này đã liên quan đến một bí mật nào đó của Tuyệt Âm Thiên.

Để sinh ra Tuyệt Âm sinh linh không những cần tộc thổ uẩn dưỡng mà đồng thời còn cần thời gian lột xác rất dài.

Thậm chí đôi khi chính bọn hắn cũng từng mê man rằng rốt cuộc mình là ai?

Là do thi thể của một người đã chết nào đó lột xác trở thành một chủng tộc mới?

Hay vốn dĩ là người, sau khi chôn trong tộc thổ thì ký ức về bản thân đã tan biến, bởi vậy có được một cuộc sống mới?

Nhưng không thể phủ nhận rằng, trong chỗ sâu nhất của Tuyệt Âm Thiên cất giấu bản nguyên và bí mật lớn nhất về việc chào đời của bọn hắn.

Mà bí mật này chỉ có vị chủ nhân thần bí nhất của Tuyệt Âm Thiên mới biết được.

"Lai lịch và khởi nguyên của Tuyệt Âm sinh linh có liên quan tới lý luận sinh ra để chết, liệu tất cả những thứ này có dính dáng gì đến luân hồi hay không."

Nghe những lời đó của Già Minh, Cố Trường Ca lại như hơi nghĩ ngợi điều gì.

Nhắc đến đây, Tuyệt Âm bản nguyên chính là một loại năng lượng âm hàn đến tột độ.

Có thể thôn phệ hết thảy vật chất quanh mình, bao gồm các loại như quy tắc trật tự hay thậm chí là không gian.

Loại bản nguyên này không giống như có thể xuất hiện ở thượng giới.

Mà như được một tồn tại không ai biết đến đã mang từ vùng đất quỷ dị thần bí tới đây để thực hiện một mục đích nào đó.

Khu vực trung tâm của Tuyệt Âm Thiên chính là một dãy cung điện rất rộng lớn, vô số thành lũy tọa lạc ở đó, nhìn trông có chút phồn hoa.

Trái với khu vực biên giới hoang vu tĩnh mịch, nơi đây có rất nhiều sinh linh.

Mặc dù không đến mức náo nhiệt nhưng lại rất có sức sống.

Liễn xa hắc ngọc bay nhanh suốt một đường, lướt qua bầu trời đến thẳng đống thành lũy này, bay về phía chỗ sâu.

Tuyệt Âm Hoàng Đình tọa lạc trong đó, những Hoàng thành nguy nga toát lên vẻ cổ lão hùng vĩ và cả một loại khí tức bị năm tháng ăn mòn.

Những luồng sương mù màu xám lượn lờ chung quanh khiến cho thiên địa nơi này nhìn cực kỳ thảm đạm.

"Chuyện Luân Hồi đài liệu có thể thật sự tin tưởng hắn không?"

Ở chỗ sâu trong Tuyệt Âm Hoàng Đình, tại một tòa cung điện.

Mấy thân ảnh thẳng tắp có một cỗ sương mù xám lượn lờ quanh thân.

Không thấy rõ được mặt của bọn hắn, chỉ thấy đôi mắt bọn hắn lộ ra sự tang thương vô tận cùng với một loại khí tức mục nát.

Bọn hắn có vẻ đang giao lưu với nhau, mà cũng có vẻ đang thì thào bàn luận. Ánh mắt của bọn hắn xuyên qua cả tòa cung điện mà nhìn về phía ngoài thành.

"Hồi bẩm cổ tổ, Cố Trường Ca đã giết truyền nhân thực sự của Luân Hồi cổ thiên tôn đồng thời chiếm truyền thừa của Luân Hồi cổ thiên tôn cho riêng mình, bây giờ ở thượng giới có lẽ cũng chỉ hắn mới có thể có biện pháp."

"Chúng ta không thể không tin tưởng hắn, chuyện đã tới nước này, chúng ta không còn cách nào khác."

Phía dưới những thân ảnh này, Trưởng công chúa Già Nam của Tuyệt Âm Hoàng Đình đứng buông thõng hai tay, cung kính trả lời.

"Giết chết truyền nhân thực sự của Luân Hồi cổ thiên tôn?"

"Thủ pháp ác độc thật đấy, chẳng lẽ không sợ phải nhận nhân quả nặng nề từ trong cõi minh minh ư?"

Một thân ảnh được bao phủ trong sương mù màu xám khẽ gật đầu một cái, ánh mắt toát lên vẻ suy tư, rõ ràng không tin lắm.

Luân Hồi cổ thiên tôn là ai chứ, vào thời cổ xưa nhất hắn từng tới Tuyệt Âm Thiên, hơn nữa còn báo trước một chuyện.

Rằng một ngày nào đó trong tương lai, sương mù xám sẽ bao phủ đại địa, Tuyệt Âm Thiên chân chính sẽ giáng lâm chư thế.

Nhân vật tinh thông luân hồi chi đạo, thậm chí có thể đi lại trong dòng sông thời gian, ảnh hưởng thời đại bây giờ từ tận thuở cổ lão như vậy.

Nếu đúng là truyền nhân do hắn lựa chọn thì tại sao có thể bị giết chết dễ dàng như vậy được?

Hết chương 1838.
Bạn cần đăng nhập để bình luận