Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1467: Mượn hoa hiến phật

Chương 1467: Mượn hoa hiến phật

Tiêu Nhược Âm cũng không ngờ nam tử có vẻ hơi quen thuộc trước mắt này lại định tặng gốc Huyết Vương Tham của hắn cho mình.

Ý đồ quá rõ ràng.

Việc này khiến nàng khẽ nhíu mày, với địa vị bây giờ của nàng lại Đạo Thiên Tiên Cung thì vẫn có đủ linh thạch để mua sắm một gốc Huyết Vương Tham.

"Hảo ý của vị công tử này ta xin lĩnh, nhưng ta vẫn có đủ linh thạch để mua sắm một gốc Huyết Vương Tham."

"Ngươi nói một cái giá đi." Tiêu Nhược Âm lắc đầu cự tuyệt.

Lúc này Giang Thần cũng biết hành vi khi nãy của mình có chút càn rỡ, sờ mũi ngượng ngùng.

"Chậc chậc, lại thêm một con cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, ta khuyên ngươi tự soi mặt mình vào nước tiểu đi, bớt si tâm vọng tưởng."

"Nhược Âm sư muội chính là người của Trường Ca thiếu chủ đó."

Thấy thế một vài tên nam tử trẻ tuổi sau lưng Tiêu Nhược Âm chế giễu, không nhịn được mà nở nụ cười, giống như đây không phải lần đầu vậy.

"Các ngươi đừng nói bậy, nếu để Cố công tử biết được thì không chừng hắn lại nói ta si tâm vọng tưởng."

Nghe thế khuôn mặt Tiêu Nhược Âm khẽ đỏ, nhịn không được quay sang trách móc những tên đồng môn đó.

Thấy thế sắc mặt Giang Thần cứng đờ ra, trắng bệch, bàn tay cầm Huyết Vương Tham cũng nắm chặt lại.

Nếu hỏi ai là người mà Giang Thần lo lắng cùng tưởng niệm nhất trong khoảng thời gian này, thì Tiêu Nhược Âm sẽ là câu trả lời đầu tiên.

Cho dù là Ngưu Điền, bạn tốt của hắn, cũng không thể nào mà so được.

Thế nên khi nãy lúc Giang Thần vừa nhìn thấy Tiêu Nhược Âm thì hắn mới kích động như thế, thậm chí hắn còn định rủ bỏ hoá trang để gặp nàng.

Mặc dù Huyết Vương Tham trân quý, giá trị liên thành, nhưng trong mắt của Giang Thần thì nó không đáng một nụ cười của Tiêu Nhược Âm.

Đáng tiếc rằng việc hắn làm hơi quá càn rỡ, không những không có được hảo cảm của Tiêu Nhược Âm mà còn bị nàng xem như người lỗ mãng.

Việc này khiến cho hắn hối hận vô cùng, muốn tát bản thân một cái.

Lúc hắn vừa định giải thích thì chợt nghe được lời của mấy tên đồng môn sau lưng Tiêu Nhược Âm, làm hắn suýt chút đã phun một ngụm máu ra, sắc mặt càng buồn bã không thôi.

Không nhắc tới Cố Trường Ca còn đỡ, vừa nhắc thì trong lòng Giang Thần đã bốc lên lửa giận vô biên.

Hắn nghĩ đến tình cảnh đám người Ngưu Điền bị Cố Trường Ca đuổi giết tại cương vực Chu Tước Cổ Quốc.

Cố Trường Ca chỉ đang mang một lớp mặt nạ nguỵ trang mà thôi.

Tiêu Nhược Âm thật đáng thương, giờ nàng vẫn còn cho rằng Cố Trường Ca là một người tốt, không thấy được bộ mặt thật của hắn, nên giờ đây mới sùng bái Cố Trường Ca như thế.

Giang Thần muốn cởi bỏ hết nguỵ trang, lấy thân phận thật để nói thẳng hết thảy cho Tiêu Nhược Âm.

Thế nhưng hắn không dám.

Tại trong Côn Ô Thành to lớn này có không thiếu các thế lực đạo thống muốn lấy lòng Cố Trường Ca.

Nếu như hắn dám nói với Tiêu Nhược Âm những lời như thế chắc chắn sẽ có rất nhiều người tìm hắn.

Cho nên Giang Thần chỉ có thể nhẫn nại, dù biệt khuất vạn lần.

"Nếu vị cô nương đây muốn gốc Huyết Vương Tham này thì có thể lấy một trăm vạn linh thạch ra để trao đổi.

Phổ Độ hòa thượng như thấy được Giang Thần đang khó xử nên tiến lên giải vây, sau đó vỗ nhẹ vào bả vai của Giang Thần.

Giờ khắc này đám người bên trong lầu ba đều đang giật mình bởi những lời vừa rồi, sau đó vội vàng xem xét đám người Tiêu Nhược Âm.

Dù sao bọn hắn có liên quan đến Cố Trường Ca.....

Có lẽ tên nữ tử trước mắt này rất thân thiết với Cố Trường Ca.

"Đến từ Đạo Thiên Tiên Cung sao.... Chẳng trách..."

Không ít người đã nghiêm túc, nhớ đến một thân phận khác của Cố Trường Ca.

Truyền nhân của Đạo Thiên Tiên Cung!

Nhân tuyển tốt nhất cho cung chủ đời sau.

"Nếu vị cô nương này có quen biết với Trường Ca thiếu chủ thì lão phu sẽ mua gốc Huyết Vương Tham này với giá một trăm vạn linh thạch."

"Nhưng tu vi bây giờ của lão phu chưa đủ, chẳng bằng mượn hoa hiến phật, tặng nó cho cô nương, coi như là kết một thiện duyên."

Lúc này một vị lão giả đứng trong góc, có tóc trắng xoá, thân hình tiều tuỵ, nhìn có vẻ rất bình thường lên tiếng.

Bên trong mắt hắn lúc này tràn đầy tinh quang.

Vừa nói hắn vừa lấy ra một trăm vạn linh thạch mà không chút do dự, linh khí tuôn ra như thuỷ triều, quang hoa xán lạn.

Thấy một màn như thế sắc mặt của không ít người kịch biến.

"Ngô Lão Cẩu, ngươi thật sự thông minh!"

"Thủ đoạn cao minh thật...."

Có người thầm mắng, hơi hối hận vì không làm như thế sớm hơn.

Cho dù một trăm vạn linh thạch không phải là con số nhỏ, nhưng lợi ích sâu xa của nó rất to lớn!

Dù sao nữ tử trước mắt này có quan hệ không đơn giản với Cố Trường Ca, vừa nhìn liền biết nàng có tiếp xúc với Cố Trường Ca.

Nếu như có thể nhân cơ hội này tiến vào tầm mắt của Cố Trường Ca thì đây quả thật là cơ hội vô giá.

Chỉ tốn một trăm vạn linh thạch, mắc sao?

Tiêu Nhược Âm cũng rất chấn động, không nghĩ rằng có người nguyện ý tiêu một giá tiền lớn như thế chỉ vì muốn tặng gốc Huyết Vương Tham này cho nàng.

Chuyện này quá hư cấu đi.

Ngay cả thần sắc của Phổ Độ hòa thượng cùng Giang Thần cũng cứng lại.

Đương nhiên Tiêu Nhược Âm cũng biết lý do của việc này, hẳn là do khi nãy đồng môn của nàng có nhắc đến Cố Trường Ca.

Dù sao nàng cũng là người hiện đại, tâm tư linh hoạt, nháy mắt đã hiểu rõ tất cả, những người này chỉ muốn nhân cơ hội để tiến vào tầm mắt của Cố Trường Ca.

Hết chương 1467.
Bạn cần đăng nhập để bình luận