Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1852: Một cái bẫy

Chương 1852: Một cái bẫy

Ở sâu trong Tuyệt Âm Thiên, tro xám ngập trời, quy tắc trật tự đứt đoạn, năng lượng cuồn cuộn phun trào.

“Ngược ta cũng muốn xem thử, sáu lão quỷ các ngươi thì có năng lực gì.”

Cố Trường Ca cất bước giết vào trong, cường thế mà ác liệt, ánh mắt lạnh lùng, cho dù nơi đây là địa bàn của Tuyệt Âm Thiên cũng không để ý tới.

Đại thủ của hắn hoành không vỗ tới tựa như sóng lớn kinh thiên, đủ để bao phủ hết thảy.

Nơi đây yên tĩnh vạn cổ, khắp nơi đều là đất đai đỏ xám.

Nhưng bây giờ, mọi thứ đều sụp đổ vỡ nát, khe nứt lớn vắt ngang bị xuyên thủng hoàn toàn, thiên địa cũng như sắp bị xuyên thủng mà rơi xuống.

Sương xám mênh mông cũng bị xé rách.

Hắc ám lôi điện giống như xuyên qua một vùng vũ trụ, khiến sắc đen nơi đó càng thâm thúy hơn, không có chút quang mang chiếu vào.

“Tiểu bối, ngươi dám!”

"Ngươi thật sự cho rằng chính mình bất khả chiến bại ở ngoại giới, trên địa bàn của chúng ta vẫn có thể hoành hành không cố kỵ như trước?! Hôm nay ta phải khiến ngươi trả giá thật đắt, hiểu rõ thế gian này rất lớn, vượt xa tưởng tượng của ngươi!"

Cổ tổ phóng ra khỏi Tuyệt Âm Thiên tộc thổ tôn, biểu tình lạnh đến cực hạn, đồng thời vô cùng phẫn nộ.

Lần này Cố Trường Ca xâm nhập vào sâu trong tộc thổ, theo hắn thấy, chỉ đứng ngay trước mặt tất cả Tuyệt Âm tộc quần chính là đang hung hăng đánh mặt bọn hắn.

Thân là cổ tổ của Tuyệt Âm Thiên, làm sao bọn hắn có thể nhịn được chuyện này?

"Trấn áp hắn!"

Một tôn cổ tổ cũng mở miệng, lãnh khốc vô tình, sâu trong đôi mắt khó nén sát ý.

Sáu người bọn hắn không động thủ cùng một lúc.

Dù có nói thế nào, thân là cổ tổ của Tuyệt Âm Thiên, bọn hắn khinh thường cùng nhau xuất thủ trấn áp một tên tiểu bối như Cố Trường Ca ở thời điểm này.

Hơn nữa, trong tiềm thức của bọn họ, Cố Trường Ca chưa cường đại tới mức cần sáu người đồng loạt ra tay ứng phó.

Ầm!

Ba vị cổ tổ đã cùng xuất thủ, không có các loại đạo tắc thâm thúy mênh mông, chỉ có chân thân hiển hóa, bước ra khỏi tộc thổ.

Vùng vũ trụ này dường như không chịu nổi khí tức mà bọn hắn thả ra, muốn sụp đổ xuống cùng nhau.

Nhất là ở khu vực quyền cốt, quang hoa sáng chói, tinh thần lực vô tận, giống như ngân hà vỡ đê cuộn trào mãnh liệt chảy tới.

Tất cả mọi người đều muốn ngộp thở dưới loại khí tức kia, thân thể như sắp nổ tung, đạo pháp muốn tán hoan.

“Hóa ra là Tinh Thần lực đã nhập tiên?”

“Thân thể mục nát, Tinh Thần lực siêu phàm nhập thánh. Xem ra đây mới chính là sức mạnh mà các ngươi dựa vào.”

Chân mày Cố Trường Ca nhăn lại, cảm giác có một khí tức Tinh Thần lực dồi dào ở nơi tộc thổ này đang trấn áp hắn.

Ong!

Sau một khắc, có hào quang mịt mờ tràn ngập quanh thân hắn.

Một tấm đạo đồ hắc bạch đan xen giống như đạo đồ âm dương xuất hiện, Thái Sơ chi khí mênh mông xoay chuyển như có thể phân hóa hỗn độn, diễn hóa hồng hoang.

Đây chính là Thái Thượng đạo đồ do Thái Thượng Động Thiên đánh rơi khi chiến đấu với Bát Hoang thập vực ngày trước, ẩn chứa sức phòng thủ tối cường.

Cố Trưởng Ca đoạt được đồ vật tại cột mốc biên giới bên bờ biển.

Nhưng hắn rất ít khi sử dụng, bởi vì rất ít tu sĩ có sức mạnh có thể uy hiếp được hắn.

Tinh Thần lưc của sáu vị cổ tổ trước mắt đủ để nghiền ép toàn bộ người của thượng giới, cho dù là Tàn Tiên cũng kém xa tít tắp.

Cố Trường Ca không muốn lật thuyền trong mương, vậy nên hắn thận trọng hơn chút.

Mặc dù hắn có nhiều thủ đoạn nhưng cũng không muốn bại lộ trước mặt người khác, trừ phi hủy đi toàn bộ Tuyệt Âm Thiên khi hắn bại lộ.

Ngoài ra, hắn luôn cảm giác ở phía xa có người nào đó đang nhìn nhất cử nhất động của Tuyệt Âm Thiên.

Rõ ràng là có người nào đó cố ý làm lộ tọa độ của Luân Hồi đài.

“Có thể đây chính là một cái bẫy do Luân Hồi cổ thiên tôn bày ra.”

Bình!

Kết thúc suy nghĩ, thần sắc của Cố Trường Ca càng ngày càng lạnh, cất bước giết sâu vào tộc thổ của Tuyệt Âm Thiên.

Đầu hắn nâng Thái Thượng Đạo đồ, toàn thân tràn ngập tiên quang ngũ sắc.

Một quyền rơi xuống, khí huyết chi lực mênh mông giống như đan xen hỗn độn khí vô tận.

Sức mạnh khổng lồ phun trào, nghênh ngang xuyên qua bầu trời, cường thế vô cùng.

“Tiểu bối, ngươi sẽ hối hận.”

Vị cổ tổ ra tay đầu tiên lạnh lùng nói, ánh mắt lạnh lẽo, chỉ sợ một đạo tia sáng bắn ra giống như Thiên Kiếm bổ đôi thế giới.

Cùng lúc đó, hắn mang theo chỗ xương cốt mà Tinh Thần lực mênh mông đang diễn hóa, giống như mở ra hỗn độn làm xuất hiện cổ lão thế giới.

Âm thanh tế tự vang lên, hùng vĩ vô biên.

Ở trong đó xuất hiện ba ngàn thần phật, sống động như thật, giống như đang ngưng luyện quy tắc, hoặc vui vẻ hoặc buồn bã hoặc tức giận, cùng nhau trấn áp Cố Trường Ca.

Chẳng qua, dưới một quyền của Cố Trường Ca, hỗn độn khí huyết tràn đầy, nghiền nát tất cả vật chất hữu hình trước mắt.

Ầm!

Ba ngàn thần phật bắt đầu sụp đổ, hiện lên vết rạn đáng sợ, sau đó phanh một tiếng đều nổ tung, hóa thành tro tàn.

“Lấy hư hóa thực nhưng vẫn còn kém cái thực chân chính xa lắm.”

Cố Trường Ca hiểu rõ tất thảy, mặc dù theo khí tức mà nói, ba ngàn vị thần phật đã đạt đến cấp độ của Kẻ thành đạo nhưng đó cũng chỉ được chút khí tức ấy thôi, thân thể vốn yếu ớt giống như giấy dán.

Mà ở bên kia, sát chiêu của một vị cổ tổ khác đã đến.

Toàn thân hắn lượn lờ bên trong sương mù màu xám, chỉ có một móng vuốt mục nát mà sắc bén giống như lợi trảo của Thiên Đạo nhô ra, dễ dàng phá vỡ mọi quy tắc trật tự trước mắt, xé rách tất cả vật chất, va chạm với nắm đấm của Cố Trường Ca.

Rắc!

Nhưng một khắc sau, nơi này vang lên tiếng xương nứt gãy giòn tan cùng một tiếng kêu rên khó che giấu.

Móng vuốt màu lam bắn ra, xuất hiện huyết dịch đen nhánh, mảnh vụn xương trắng văng khắp nơi, bị một quyền của Cố Trường Ca trực tiếp đánh thành sương máu, đứt gãy bên trong sương mù.

Mặt khác, mấy vị cổ tổ thấy một màn này, sắc mặt liền thay đổi, không còn trấn định tự nhiên như vừa rồi.

Hết chương 1852.
Bạn cần đăng nhập để bình luận