Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3587. Trong mắt Thần tất cả chỉ là sâu kiến



Chương 3587. Trong mắt Thần tất cả chỉ là sâu kiến




“Thế cục Thương Mang?”
Lạc chủ cau mày, sau đó ánh mắt hơi nheo lại, giống như muốn nhìn rõ cái gì đó.
Một lát sau, ông ta mở mắt, nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, chỉ là nét mặt trở nên ngưng trọng.
“Ngươi dự định ra tay sao?”
Ông ta nhìn Vĩnh Hằng Thủy Thần.
Vĩnh Hằng Thủy Thần gật đầu: “Tất nhiên rồi, ta ẩn núp lâu như vậy còn không phải vì tương lai một ngày kia sao? Một ngày có thể tái hiện huy hoàng của thời đại Tiên Thiên? Đó là thời đại thuộc về chúng ta. Nó không thể nào bị chôn cất bên trong dòng sông thời gian được.”
Lạc chủ nhìn lão bằng hữu của mình, thở dài một tiếng. Mặc dù đã vô số năm không gặp, nhưng đối phương vẫn không hề thay đổi.
“Thời đại Tiên Thiên đã sớm kết thúc rồi. Bất kể thế nào, cho dù quay về Thái cổ, tái diễn hỗn độn, chúng ta cũng không thể quay về được như trước kia.”
Giọng nói của ông ta trầm xuống: “Chỉ cần bản nguyên chi giới tồn tại một ngày, Thương Mang không có khả năng xuất hiện thời đại Tiên Thiên.”
“Thời đại Tiên Thiên mà ngươi mong muốn quay về chỉ là thời đại Tiên Thiên hư giả.” Thời đại Tiên Thiên sở dĩ được gọi là thời đại Tiên Thiên bởi vì lúc đó không có khái niệm “Thiên”. Sinh sinh chỉ tuân theo bản năng mà làm việc, không bị quy củ quản thúc.
Trên thực tế, theo sự tiến hóa và phát triển của xu hướng chung, hậu thế cũng sẽ sinh ra trời. Thời đại Tiên Thiên và thời đại Hậu Thiên đều là một loại thuận theo đại thế đại đạo, không có gì khác nhau.
Nhưng trong đại thế đó, tam tổ xuất hiện, đánh nát đại đạo, hủy đi đại thế, ý niệm của thần phải gánh chịu cái gọi là “thiên”.
Đối với những tồn tại như bọn họ mà nói, thời đại hậu thiên bây giờ chỉ được gọi là “thời đại Ngụy Thiên”.
“Thời đại Ngụy Thiên…”
Vĩnh Hằng Thủy Thần im lặng một lát, khí tức đáng sợ cuộn trào trong ánh mắt, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại. Ông ta bất lực nói: “Ngươi nói tồn tại tam tôn rốt cuộc có lai lịch gì? Vì sao ngay cả thiên đạo chân chính cũng phải bó tay đối với dị số bên ngoài thiên đạo?”
Hay nó là một sự tồn tại gắn liền với việc chiếm cứ thiên đạo?
Tóm lại, chúng không phải là sinh linh Tiên Thiên như bọn họ lúc trước, là sinh linh dưng dục ra từ hỗn độn. Ở một phương thế giới vũ trụ này, sự tồn tại của tam tổ không thể khám phá, không thể tìm tòi, càng không cách nào ngược dòng tìm hiểu, thôi diễn.
Sắc mặt Lạc chủ thay đổi. Ông ta ngẩng đầu nhìn thế giới của mình, không nhìn thấy cảnh tượng ba động xuất hiện, lúc này ông ta mới thấp giọng nói: “Nói một cách cẩn thận, thiên có thiên nhãn, thiên có thiên nhĩ. Chư thế mênh mông, hoàn vũ ngàn vạn cũng khó mà thoát khỏi bị nghe lén. Ngươi nên giữ những lời này trong lòng, phong bế ngũ giác.”
“Ngươi vẫn cẩn thận như ngày nào.”
Vĩnh Hằng Thủy Thần cười nói: “Bây giờ, Thương Mang bên ngoài, ngay cả Phạt Thiên Minh cũng đã xuất hiện, ngươi cần gì phải lo lắng những lời này bị phát hiện chứ. Hiện tại không giống như ngày xưa. Ta hoài nghi Thần đã sớm không còn chú ý đến Thương Mang. Ngươi càng cẩn thận lại càng nhát gan, càng không dám hành động. Lạc mà ta quen biết không phải như vậy.”
Lạc chủ lắc đầu nói: “Ngươi không hiểu đâu. Ngươi hoàn toàn không biết sự kinh khủng của Thần.”
“Sâu kiến cắn ngươi một cái, có lẽ ngươi ngay cả cảm giác đau đớn cũng không thấy. Toàn bộ Thương Mang trong mắt của Thần chỉ là sâu kiến. Sâu kiến có mạnh đến đâu cũng chỉ là sâu kiến, một cước có thể giẫm chết.”
“Ngươi quá bi quan rồi. Nếu quả thật như vậy, vì sao trong trận khai thiên hạo kiếp vẫn có nhiều con cá lọt lưới còn sống sót như thế.”
Vĩnh Hằng Thủy Thần cảm thấy Lạc chủ ẩn núp quá lâu, đã ma diệt tất cả phong mang và ý chí, vì thế ông ta mới bi quan như vậy.
“Vận thế chính là như vậy, một tay của ngươi bóp chết một đám sâu kiến, ngẫu nhiên có vài con rơi xuống giữa ngón tay, ngươi có để ý không?”
Lạc chủ thản nhiên nói.
“Sâu kiến thì thế nào? Kiến nhiều cắn chết voi.”
Vĩnh Hằng Thủy Thần khinh thường nói.
Lạc chủ nghe xong, cũng không tranh luận với ông ta nữa. Lý niệm của hai người khác biệt, cho nên lúc trước mới có chuyện mỗi người đi mỗi ngã.
Vĩnh Hằng Thủy Thần im lặng một hồi, chợt nghĩ đến điều gì đó, lập tức hỏi: “Ngươi từng đi theo Đại Thiên Chi Chủ, hắn có lai lịch như thế nào? Chân thân của hắn có phải ở cùng một chỗ với ba vị chân tổ ở Chân Thực Chi Địa hay không?”
Đây là vấn đề mà ông ta muốn hỏi nhất khi tìm kiếm Lạc chủ.
Thế cục Thương Mang nhìn thì dường như chỉ có Phạt Thiên Minh, Chính Nhất Minh và tộc đàn hắc ám, nhưng không biết có bao nhiêu ánh mắt đang chú ý đằng sau.
Trong lúc mơ hồ, ông ta thậm chí có cảm giác có một tấm lưới lớn đang rơi xuống. Chủ nhân đằng sau có thể thu lưới bắt bọn họ bất cứ lúc nào.
Cảm giác tim đập nhanh này khiến cho ông ta cảm thấy bất an. Cho nên ông ta mới nghĩ đến việc tìm kiếm lão bằng hữu ngày xưa. Lạc chủ nhìn ông ta, vẫn lắc đầu như cũ: “Đại Thiên Chi Chủ cường đại vượt xa sự tưởng tượng của thế nhân. Tuy nhiên, cho dù hắn mạnh vẫn khó mà chạm đến Chân Thực Chi Địa. Chân Thực Chi Địa không bao giờ bị các lực lượng ở Thương Mang chạm vào. Đây là chuyện không bao giờ làm được.”
“Ta không biết hắn có lai lịch gì, có lẽ là dị số, cũng có lẽ giống như chúng ta, là sinh linh đã từng sinh sống trong hỗn độn.”
“Cũng có thể là thủ bút của một nhân vật nào đó trong thời đại Thiên Thiên, thậm chí là áo lót…”
“Nhưng hắn thật sự rất mạnh, mạnh đến mức từ lúc thời đại hậu thiên được tạo ra cho đến nay, gần như khó tìm được người nào ngang ngửa với hắn. Lúc đó ta chọn đi theo hắn thật ra cũng là vì nghĩ đến hắn có thể làm được chuyện mà chúng ta không làm được hay không.” Hết chương 3587.



Bạn cần đăng nhập để bình luận